Hỉ Doanh Môn

Chương 302 : Vui buồn (phần một)

Ngày đăng: 15:14 18/04/20


Edit: Um-um



Minh Phỉ cảm thấy trống ngực đập liên hồi, vội đứng dậy nói: “Ai đến báo tin? Cho hắn vào đi.”



“Nãi nãi, là tiểu nhân.”  Người đến ngoài cửa là một đứa sai vặt tầm mười hai mười ba tuổi tên gọi Phúc Toàn, cười hì hì hành lễ với mọi người, nói: “Nãi nãi, trong kinh phái người đến báo, thân gia lão gia lên kinh nhậm chức.”



Đám người Hoa ma ma nghe được đều xúm lại chúc mừng Minh Phỉ. 



Minh Phỉ vừa mừng vừa lo: “Có thể nói là đảm nhiệm chức gì không?”



Phúc Toàn sờ đầu nói: “Tên sai vặt đó cũng không rõ.”



Hoa Hoàn nói: “Mau về nhà đi, ở đây có ta.”



Đợi đến khi Minh Phỉ về đến nhà, Tiết Minh Quý ra nhà đón, nhỏ giọng cười nói: “Nãi nãi, người đến là tổng quản thân cận của lão thân gia, dẫn theo tổng cộng ba bốn người, mười mấy hòm xiểng, ai nấy cũng đều vui mừng. Hiện giờ xem như thân gia lão gia cũng đã hết khổ, ở Lại bộ đảm nhiệm chức vụ Thị Lang.”




Minh Phỉ thấy mặt ông căng thẳng, vội vàng mở thư đọc, càng đọc lòng càng nặng trĩu. Trong cung hạ chỉ, trong nhà của quan viên tam phẩm trở lên chọn ra nữ nhi độ tuổi mười lăm để Ngũ Hoàng Tử chọn phi, trùng khớp với việc Thái Quốc Đồng vừa thăng nửa cấp quan, Minh Ngọc lọt vào tầm ngắm, một vị quý nhân trong cung sai người truyền lời ra ngoài, nói trong cung cũng nghe qua sự xinh đẹp và hiền dịu của Minh Ngọc. Ý kia không cần nói cũng hiểu. 



Đây xem như là một trong những cách hoàng đế khen thưởng, nhưng Thái Quốc Đống và Thái Quang Đình đều không tự nguyện, Ngũ hoàng tử do Hoàng quý phi sinh ra, mặc dù khi nhỏ có hiền danh, cũng gần gũi với hoàng đế nhưng Hoàng quý phi có mâu thuẫn với Hoàng hậu. Huống chi Hoàng tử phi cũng đã được định sẵn, Minh Ngọc đi, lấy gia đình xuất thân của nàng, tối đa cũng chỉ được làm thiếp mà thôi. Nhưng chỉ với danh phận này sẽ khiến nhiều người vội vàng dòm ngó. 



Quả thật Minh Phỉ không dám tưởng tượng, hàng ngày tiểu Minh Ngọc sao có thể sống trong chỗ ăn thịt người đó được. Thái Quang Đình không muốn, nàng có thể hiểu, hắn luôn hi vọng người muội muội này được cuộc sống tốt, không mong muốn Minh Ngọc phải trải qua những ngày đó. Ddlqd.um.um Hiếm khi Thái Quốc Đống vậy mà cũng không muốn lợi dụng Minh Ngọc dựa dẫm vào người có quyền có thế, mặc kệ ngày trước Thái Quốc Đống đã làm chuyện gì, giờ phút này mọi oán hận của Minh Phỉ đối với ông đều tan biến. 



Tôn Minh Kiệt nói: “Lão gia đã nói, ông không tài giỏi cũng không cầu mong giàu có, chỉ muốn an ổn sống đến cuối đời, bảo vệ con cháu bình an sung túc là được. Đặc biệt là hai vị công tử còn nhỏ, không phút nào dám quên nguy hiểm bản thân, cho nên nhờ cô nãi nãi suy nghĩ giúp một chút xem có biện pháp nào xử lý không?”



Thái Quốc Đống đã phái người đến đây tìm mình nhất định đã sớm có chủ ý, chỉ không biết ý niệm của ông và của nàng có giống nhau không? Minh Phỉ nói: “Trong thời gian ngắn ta cũng không nghĩ ra được ý kiến hay, không biết trước khi Tôn tổng quản đến, lão gia có căn dặn gì không?”



Tôn Minh Kiệt giảo hoạt nhìn nàng: “Lão gia nói chuyện này phải chịu nguy hiểm rất lớn. Nếu lúc bình thường chỉ cần chuẩn bị quan nhân chờ là được, đến lúc đó để Lục tiểu thư đi một vòng rồi có thể về nhà, nhưng lần này rõ ràng bất đồng, bị chỉ đích danh không thể xử lý dễ như vậy. Chỉ cần không cẩn thận suy xét kỹ là phạm vào tội khi quân ngay.”



Còn phải dò xét mới yên tâm? Minh Phỉ thản nhiên cười: “Minh Ngọc là em gái ruột của ta, việc một người tỷ tỷ như ta có thể làm cho nàng là quá ít nhưng chuyện liên quan đến cuộc đời của muội ấy và vinh nhục bình an của Thái gia tất nhiên ta sẽ dụng tâm làm hết sức.”