Hỉ Doanh Môn
Chương 303 : Vui buồn (hai)
Ngày đăng: 15:14 18/04/20
Edit: Thu Lệ
Tôn Minh Kiệt thấy Minh Phỉ nói như thế, liếc mắt nhìn hai bên trái phải một lần, nghiêm túc nói: "Đã như vậy thì phải bàn bạc kỹ hơn, từ từ vạch kế hoạch."
Minh Phỉ hiểu ý, cười nói: "Hoa ma ma, làm phiền ngươi ra ngoài quan sát. Nếu Tam di nương tới, mời bà ấy chờ một chút."
Hoa ma ma biết có chuyện lớn cần nói, ôm Thư Mi ra hành lang chơi đùa, cũng không đóng cửa, chỉ nhìn chăm chú người qua lại.
Tôn Minh Kiệt vái chào Minh Phỉ thật lâu: "Tam Cô nãi nãi, thật là xin lỗi. Việc này quan hệ trọng đại, mặc dù là người một nhà nhưng Tam Cô nãi nãi đã xuất giá, nếu không phải dễ dàng, lão gia cũng thông cảm ngài khó xử."
Nữ nhi đã gả ra ngoài bát nước hắt đi, nữ nhân hướng ngoại gì đó có phải ý này không? Sợ nàng có lòng riêng, sợ đầu sợ đuôi, nhìn trước ngó sau không chịu giúp một tay, trái lại chuyện xấu phải không? Chắc lần này Thái Quốc Đống bị dọa không nhẹ chứ? Minh Phỉ khẽ cười một tiếng: "Lão gia vẫn luôn quan tâm đến nữ nhi nhất."
Tôn Minh Kiệt cười khan nói: "Lão gia nói, bây giờ người đã lớn tuổi có một số ý kiến cũng không giống nhau, chỉ hy vọng nhi nữ bình an vui vẻ. Ý của ngài ấy là chuyện này còn phải lão chân nhân Thủ Chân Tử ra tay mới được. Nghe nói quanh nằm ngài ấy đều ở đây cung phụng lão chân nhân, có lẽ lão chân nhân sẽ không từ chối thỉnh cầu của ngài. Thân thể Lục Tiểu Thư không tốt, nếu lão chân nhân cũng nói không thể trị khỏi thì chính là không cách nào chữa khỏi."
Minh Phỉ nheo mắt, tất nhiên cách này cũng hay nhưng tình trạng hiện giờ của Tống đạo sĩ như vậy làm sao có thể chịu được giày vò? Lập tức cười khổ nói: "Chẳng lẻ các ngươi không biết lão chân nhân đã bị bệnh rất lâu, hoàn toàn nằm trên giường không dậy nổi sao? Ông ấy lớn tuổi như vậy làm sao có thể chịu được tàu xe mệt nhọc mà chạy vào kinh?" Chỉ sợ đi trên đường chưa tới hai ngày đã không chịu nổi rồi.
Tôn Minh Kiệt ho một tiếng, nói: "Biết vậy nhưng không phải ông ấy còn có một đồ đệ sao? Huống chi, với tình hình hiện tại thì vốn cũng không nghĩ đến sẽ mời ông ấy vào trong kinh mà chỉ muốn xin thuốc. Bệnh này ngay cả các ngự y trong kinh cũng không có cách nào trị được, chỉ có bước này thành công, mới có thể tiếp tục bước kế tiếp."
Lúc này, trong lòng Trần Đại Phu nhân mới hưởng thụ chút, lại bắt đầu trách Tam Phòng: "Lão tam này! Làm việc không đáng tin chút nào! Đại ca ngươi vì hắn đã cáo bệnh về quê sớm một chút, không phải là trông cậy vào hắn sáng rọi cửa nhà, đưa cái nhà này đi lên, chăm sóc tốt cho con cháu sao? Thế mà ngược lại, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào một số ích lợi trước mắt như ếch ngồi đáy giếng mà lãng phí tấm lòng của đại ca ngươi một cách vô ích! Sớm biết hắn sẽ như vậy, lúc trước không nên để cho đại ca người cáo bệnh trẻ......"
Nàng càng nói càng có sức lực, để tránh vẻ mặt các nữ quyến Trần gia càng ngày càng lúng túng, Minh Phỉ vội vàng đứng dậy cười nói: "Hôm qua ban đêm bị nhiễm lạnh, bụng không tốt chút nào......"
Trần Tam nãi nãi hiểu ý, vội cười nói: "Ta đi với ngươi."
Hai người ra khỏi phòng khách, Trần Tam nãi nãi vỗ ngực thở dài ra một hơi, nhẹ giọng nói: "Đại bá mẫu lớn tuổi, tính khí càng ngày càng kỳ lạ." Lại ghé vào tai Minh Phỉ nhẹ giọng nói: "Nguyên nhân nàng tức giận như vậy cũng là do lần này Đại cữu ngươi bị Tam lão gia liên lụy. Ngày đó biết được tin tức thì náo loạn một trận, ngay cả đại tẩu cũng bị nàng quở trách."
Trần Đại Phu nhân oán trách Tam Phòng không có ánh mắt, không có tiền đồ, còn oán trách Thái Quốc Đống không chịu nhắc nhở Trần gia một chút, là một Bạch Nhãn Lang vì tư lợi. Ban đầu nếu như không phải nhờ Trần gia bọn họ giúp một tay, làm sao Thái Quốc Đống sẽ một bước lên mây, nói không chừng cho đến bây giờ chỉ là tiểu Đồng Tri đấy. Dĩ nhiên bất kể như thế nào, Trần Tam nãi nãi cũng không dám nói những lời này cho Minh Phỉ nghe.
Khó trách sắc mặt của Trần Đại nãi nãi khó coi như vậy. Cuộc sống nhà trường phu mình không dễ chịu, tương lai phía trước của chất nhi mình coi trọng cũng mịt mờ, tính tình bà bà không tốt, làm sao có thể vui vẻ được! Minh Phỉ để Trần Tam nãi nãi than thở một hồi rồi mới nói: "Thang đại nãi nãi đâu? Sao không thấy nàng?"
Trần Tam nãi nãi nói: "Vừa nghe tin tức thì ngã bệnh. Lại đi cầu ngoại tổ mẫu ngươi, chính là muốn kết thông gia với nhà ngươi mượn cha ngươi đích thân bỏ đứa bé kia ra, nhưng sau đó lại nghe nói chuyện của Minh Ngọc len lén khóc một hồi, nói số mệnh Thang Thịnh nhà nàng không tốt, hôm qua đi ngay lên Kinh Thành, nói bất kể như thế nào nhất định phải kéo Thang Thịnh về nhà tránh né một kiếp này trước, chuyện sau đó thì để mặc cho số phận."
Minh Phỉ thầm nghĩ, thật không biết Thang đại nãi nãi nghĩ như thế nào mà muốn Thái Quốc Đống ra tay giúp Thang Thịnh, cũng không phải là chỉ có một đường có thể đi là kết thông gia, nếu như Thái Quốc Đống ổn định rồi, tất nhiên sẽ không ngồi yên không để ý đến thân thích này, có thể giúp đỡ nhất định sẽ giúp. Về phần Thang Thịnh chỉ là một con tôm nhỏ thì có ai thật lòng tốn tâm tư quan tâm đến hắn? Thời kỳ niên thiếu có một lần kinh nghiệm này ngược lại là được rèn luyện hiếm thấy.