Hỉ Doanh Môn
Chương 306 : Cầu xin
Ngày đăng: 15:14 18/04/20
Editor: Lovenoo1510
Cung Viễn Hoà chưa từng cảm thấy có bao giờ khó chịu như tối nay, sau khi ăn qua loa xong, lại không thể ngủ luôn, còn phải qua nhà bên cạnh hành lễ chào hỏi Cung Trung Tố.
Minh Phỉ thấy bộ dáng cúi đầu ủ rũ của hắn, vừa đau lòng vừa buồn cười: “Ai bảo chàng tới không đúng lúc? Nếu tới sớm một chút, hoặc trễ một chút, cũng đều sẽ tốt hơn.”
Cung Viễn Hoà hướng về phía nàng nhe răng, thừa dịp mọi người không chú ý, hung hăng khẽ nhéo mông nàng hai cái, không đợi nàng đánh trả, lập tức chạy tới chỗ Thư Mi bế lên cổ: “Đi, chúng ta đi thỉnh an Tổ phụ.”
Minh Phỉ cười nói: “Buổi tối mười lăm tháng tám vừa rồi, nàng nắm chặt râu tổ phụ đó.”
Cung Viễn Hoà kinh ngạc nói: “Như vậy có gì không tốt?” Ngay sau đó lại nói: “Cái tuổi này, khi đã nắm chắc cái gì đó đều không chịu thả, hoàn toàn bình thường.”
Minh Phỉ nhìn Thư Mi cười nghịch ngợm, sẵng giọng nói: “Chàng cứ nuông chiều con như vậy.”
Cung Viễn Hoà không nhịn được cười một tiếng: “Đợi con lớn một chút rồi từ từ dậy cũng được.” Ánh mắt đảo qua mặt Minh Phỉ, liền thấy đầu mối nói: “Sao ta nhìn nàng như nói một đằng nghĩ một nẻo vậy? Thật giống như hành động lần này của Thư Mi rất vừa ý nàng vậy?”
Minh Phỉ thương tâm nói: “Thiếp nào dám? Đây là đại bất hiếu đó. Dù gì, Chỉ cần ông ấy mở miệng, không phải thiếp đều phải tiếp nhận sao?”
Cung Viễn Hoà chạm vào nàng: “Lại làm sao vậy?”
Minh Phỉ mệt mỏi đem việc Cung Trung Tố muốn cưới vợ bé cho hắn nói, dùng khoé mắt nhìn hắn giả vờ nói: “Thiếp cẩn thận suy nghĩ lại, quả thực thiếp phải xin lỗi chàng. Làm hại chàng cô đơn lẻ bóng, bên cạnh không có người hết lòng yêu thương phục vụ, một miếng cơm nóng cũng không được ăn.”
Thái Quang Chính liếc mắt nhìn Minh Phỉ một cái, Minh Phỉ cũng không nhìn hắn, chỉ tháo chiếc vòng vàng khảm san hô đỏ trên cổ tay ra đặt vào tã lót của đứa trẻ, cười nói với phụ nhân kia: “Không biết có trẻ con ở đây nên chưa chuẩn bị được lễ ra mắt thích hợp, một chút tâm ý này, xin đừng ghét bỏ.”
Phụ nhân kia xấu hổ cười một tiếng, sợ hãi nhìn Thái Quang Chính, thấy Thái Quang Chính không mất hứng, mới hướng Minh Phỉ nói cảm ơn.
Minh Phỉ sờ sờ đầu đứa bé đang ngủ say, nói: “Đứa nhỏ nhà chúng ta đã được mười tháng rồi, không buồn không lo rất đáng yêu, ta cũng chỉ mong nàng cả đời này không phải lo lắng gì cả, không biết khó khăn, ghen tỵ, thù hận mới tốt.” Nói xong cũng không nhìn sắc mặt Thái Quang Chính, trực tiếp đi vào trong nhà. Thái Quang Chính nhìn chằm chằm bóng lưng nàng một chút, quay đầu nhìn Tam di nương cười rực rỡ: “Di nương tìm chúng ta có việc gì?”
Minh Tư thấy Minh Phỉ cũng không đứng dậy hành lễ, dửng dưng ngồi xuống, gương mặt lạnh nhạt: “Ngươi có chuyện gì?”
Tay chân Ngô ma ma cần mẫn lấy ghế cho Minh Phỉ ngồi, còn dùng tay áo xoa xoa bụi bặm không tồn tại cười nói: “Tam cô nãi nãi, mời ngài ngồi.”
Vẻ mặt Minh Tư thoáng vẻ giận dữ nhìn thẳng tới hai ma ma quản giáo đứng ở cửa, rốt cuộc không dám phát tác, đưa tay lên che miệng lại ngáp một cái, không nhịn được nói: “Rốt cuộc ngươi có chuyện gì? Ta rất mệt mỏi không rảnh ngồi chơi với ngươi.”
Minh Phỉ lẳng lặng nhìn nàng ta, chậm rãi nói: “Ta đến tất nhiên là có chuyện quan trọng. Nhưng nếu như ngươi không có thời gian, vậy thì thôi.”
Minh Tư khẩn trương ngồi thẳng người, mặc dù vẻ mặt còn khó coi, nhưng giọng nói rõ ràng nhẹ đi nhiều: “Ngươi nói đi.”
Minh Phỉ nói: “Ngươi biết, trung tuần tháng mười Minh Bội xuất giá, chúng ta phải đi vào kinh.” Lời nói đến bên miệng, tâm vừa động, lại đổi thành: “Phụ thân….phụ thân gửi thư tới, nghe nói ngươi cũng muốn đi. Nhưng nhị di nương bệnh nặng như vậy………….”
Minh Tư lo âu níu lấy khăn, kích động nói: “Vậy thì sao? Chẳng lẽ còn không cho ta đi? Ta cho ngươi biết, ngươi đừng mơ giở âm mưu quỷ kế ngăn cản ta! Nếu không ta sẽ treo cổ, để việc vui của các ngươi lại có tang sự. Mấy người các ngươi phong phong quang quang, tại sao ta lại phải ở nông thôn khổ cả đời?” Đột nhiên nàng ta đứng lên, hướng về phía Minh Phỉ nhào qua: “Tam tỷ tỷ, ta van cầu ngươi, ta mới mười tám tuổi…………….”