Hỉ Doanh Môn

Chương 307 : Nổi bật

Ngày đăng: 15:14 18/04/20


Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết



Hoa ma ma thấy Minh Tư nhào tới liền bước lên phía trước một cách không lộ dấu vết, ôm chặt lấy eo Minh Tư rồi cười nói: “Tứ di làm gì vậy? Tỷ muội nhà mình có gì mà không thể nói rõ với nhau chứ?” 



Minh Tư bị bà giữ chặt, giãy giụa hai lần vẫn không tránh được, nàng ta trợn mắt nói: “Điêu nô lớn mật, ai cho phép bàn tay bẩn của ngươi đụng vào ta hả? Buông ra!” 



"Tam cô nãi nãi! Khuyên người ta thì phải có lòng khoan dung, bức tử người ta, đối với người cũng không có chỗ nào tốt!” Lại là Nhị di nương được nha hoàn đỡ, thở hồng hộc đứng dựa vào cửa phòng, đôi mắt hõm xuống vì gầy yếu, ánh mắt đầy vẻ đe dọa nhìn chằm chằm vào Minh Phỉ, vẻ mặt dữ tợn giống như có thể cắn người khác bất cứ lúc nào. 



Họ sẽ có phản ứng như thế, ngay từ đầu Minh Phỉ đã dự liệu rồi. Nếu như vậy thì càng tốt, nàng muốn trải qua ngày lành, muốn lên mặt cũng không quá đáng.



Lúc này, chính mẫu nữ bọn họ đến cầu mình, không phải mình đến cầu mẫu nữ, chỉ cần khí thế của Minh Tư bị đè xuống, hẳn là trên đường đi sẽ an ổn hơn nhiều. 



Minh Phỉ không hề hoang mang, chỉ cười nói: “Di nương gấp gáp làm gì? Tứ muội muội cũng đừng vội, lời của ta còn chưa nói hết, cho nên việc sống chết gì đó không có ý nghĩa đúng chứ? Đặc biệt là câu nói kia của Tứ muội muội, chuyện vui hóa thành tang sự, quá xúi quẩy, không biết phụ thân và mẫu thân của Ngũ muội biết được sẽ nghĩ thế nào nữa? Người một nhà, cần gì phải thế?” 



Nha đầu ngốc này, đảo mắt một cái đã để lọt điểm yếu vào tay người khác, Nhị di nương hung hăng trợn mắt nhìn Minh Tư, đanh mặt nói: “Tính tình Minh Tư vốn đã vậy, Tam cô nãi nãi đừng cố trêu chọc nàng nữa, rốt cuộc người muốn gì thì nói đi!” 



Minh Phỉ không trả lời bà ta, chỉ hỏi Minh Tư: “Tứ muội muội, muội thật lòng muốn đến chúc mừng chứ? Thật lòng muốn có tiền đồ?” 




Minh Tư bị sặc, kể từ khi được gả cho Thiệu Ngũ, nàng ta hoàn toàn không lui tới chỗ mấy tỷ muội này, chỉ nhớ họ sống tốt hơn mình, ngoại trừ ghen tỵ bất bình, cho tới bây giờ nàng ta đều không quan tâm tới những chuyện khác, không hỏi họ sống ra sao chứ đừng nói là chủ động đối xử tốt với họ. Nghe Minh Nhã nói như vậy, nàng ta không khỏi vừa thẹn vừa giận: “Đúng vậy, ta không phải là nàng ta, không đối xử tốt với Nhị tỷ tỷ. Ai bảo ta không phải đích nữ, không biết vây quanh lấy lòng mẫu thân? (ý nói mẹ cả) Quan trọng nhất là thời vận của ta không đủ, phu quân chẳng có tiền để cầm số dư thừa đó đi đền đáp người xung quanh, mua danh tiếng.” 



Đúng không có cứu được. Minh Nhã thở dài, không muốn nhiều lời với nàng ta, chỉ sợ vài ba lời bất hòa lại chọc nàng ta ầm ĩ, khiến người trong tộc chế giếu. Nàng chỉ nói: “Tứ muội muội nghỉ ngơi đi, Hưng Ca buồn ngủ, ta đi trước đây.” 



Nàng mới đi hai bước đã bị Minh Tư kéo tay áo lại: "Nhị tỷ tỷ, chẳng mấy chốc sẽ đến kinh thành, tỷ cho ta mượn vài món đồ trang sức, hai bộ trang sức và bộ y phục mới may của ta không xứng với nhau.” 



Phu gia của Minh Nhã không phải nhà đại phú, nàng lên đường cũng không đeo nhiều đồ trang sức, món nào cũng dùng được việc (không có món thừa cho mượn), nàng lập tức nhíu mày: “Đồ trang sức của ta không nhiều, muội để ý cái nào?” 



Minh Tư cười nói: "Ta thấy mấy ngày trước tỷ cài trâm vàng kết cặp anh vũ bằng thạch anh được đấy, lại còn phối với khuyên tai bằng ngọc thạch cũng không tệ.” 



Minh Nhã hít vào một hơi, tính toán gì thế này, chọn lấy tất cả những gì tốt nhất quý trọng nhất của mình, vậy thì ngày Minh Bội xuất giá mình biết cài gì đây? 



Minh Tư đường hoàng ức hiếp nàng, thấy nàng im lặng không nói, nàng ta liền bá vương ngạnh thượng cung (ngang ngược): “Ta cảm ơn Nhị tỷ tỷ trước nhá.” 



Minh Nhã định ngăn cản nhưng nàng ta đã cười hì hì, tự tay lục lọi trang sức trong rương rồi lấy đi. Minh Nhã muốn giành lại nhưng sợ người khác biết sẽ mất mặt, giận đến mức ngay cả nhũ nương cũng phải mở miệng chửi mắng (sau lưng Minh Tư).