Hỉ Doanh Môn

Chương 308 : Bi ai

Ngày đăng: 15:14 18/04/20


Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn



Hoa ma ma từ nơi bà vú của Minh Nhã biết được chuyện này, liền nói với Minh Phỉ: "Tứ cô nãi nãi đây là lâu rồi không có cơ hội ức hiếp người, tay lại ngứa rồi. Bàn luận ra, lúc trước đồ trang sức của nàng ta có thể tốt hơn Nhị cô nãi nãi nhiều, bản thân mình không có tiền đồ, đều bị người tính kế mất đi, vào lúc này lại tới tính toán người trong nhà. Đây gọi là sợ bên ngoài, hung ác với nhà mình."



Minh Phỉ cười nói: "Đây chính là chó thì vẫn muôn đời ăn cứt. Nàng ta cảm thấy khó có được cơ hội lần này, đương nhiên muốn trăm phương ngàn kế ra mặt, hận không thể vừa có mặt liền ép tất cả mọi người xuống. Làm sao quản được người bên cạnh chết sống? Ma ma giúp ta đi mời Nhị tỷ qua đây."



Lúc Hoa ma ma tới, Minh Nhã đang buồn rầu ngồi ở bên bàn lật hộp trang sức. Lúc trước nàng ta gả sớm, mặc dù bên ngoài phong quang, nhưng đồ cưới chẳng hề phong phú, chỉ không khó khăn lắm mà thôi, vàng thật bạc trắng nhiều, châu báu khảm nạm ít. Sau đó Thái Quốc Đống từ Đăng Châu gửi về một hộp trân châu, nàng ta cũng luyến tiếc không chịu cầm đi khắc trổ, muốn giữ lại tương lai sắp xếp cho Hưng ca nhi thú thê dùng. Trâm cài thạch anh và khuyên tai ngọc thiền kia chính là do Tam di nương vì nàng lên kinh chuẩn bị cho nàng, lúc này khen ngược, bị Minh Tư trắng trợn cướp đi tất cả, còn thừa lại đều là đồ trang sức kim ngân tầm thường, địa phương nhỏ mang đi ra ngoài còn được, chỉ sợ sau khi vào kinh sẽ bị người cười chê.



Vú nuôi Minh Nhã thấy Hoa ma ma đến, vội vàng đứng dậy kéo Hoa ma ma, lẹ mồm lẹ miệng mà nói: "Lão tỷ tỷ đến rất đúng lúc, sau này phải đến kinh thành, nãi nãi chúng ta đang lo không biết nên ăn mặc thế nào mới tốt, cầu xin giúp nãi nãi chúng ta ra chủ ý."



Hoa ma ma nhìn thoáng qua hộp trang sức của Minh Nhã một cái, nhưng thấy kiểu dáng cũ kỹ, số lượng cũng không nhiều, thuận tiện chọn cao trong lùn, giúp đỡ chọn một cây kim trâm bươm buớm, cười nói: "Cái này khác biệt”. Đây chính là cây trâm lúc trước Tam di nương mới vừa mang thai Minh Nhã Trương thị đã thưởng cho, sau này Minh Nhã xuất giá, Tam di nương lại tặng nó cho Minh Nhã. Minh Nhã cảm thấy mặc dù thợ làm tinh tế, nhưng suy cho cùng cũng cũ kỹ, bình thường cũng không thích đeo, lập tức lặng yên nhận lấy nó xem xét một hồi lâu, cũng không nói tốt, cũng không nói không tốt, chỉ hỏi Hoa ma ma: "Ma ma đến có chuyện gì?"



Hoa ma ma cười nói: "Nãi nãi chúng nô tỳ mời Nhị cô nãi nãi sang."



Minh Phỉ nơi này bảo Đan Hà lấy vài món đồ trang sức tốt nhất của mình lựa ra, bỏ vào hộp gỗ chuyên dùng đựng đồ trang sức, đặt lên bàn để cho Minh Nhã chọn lựa. Đan Hà cười nói: "Mấy món này đều không tiếc, vì sao nãi nãi không lấy toàn bộ ra cho Nhị cô nãi nãi chọn lựa? Vừa ý cái nào thì lấy cái đó, chẳng phải tốt hơn sao?" Nửa giấu nửa lộ như vậy, chỉ sợ Minh Nhã sẽ cảm thấy chưa đủ thành tâm.



Minh Phỉ nói: "Đều là tỷ muội như nhau, ta cũng chỉ là may mắn có phu nhân để lại đồ cưới, lại may mắn gả cho Đại gia, mới có nhiều chỗ hài lòng. Nếu ta lấy ra hết, thì ngược lại có vẻ ta khoe khoang rồi. Đây cũng là đồ tốt nhất của ta, Nhị tỷ tỷ nhìn rồi sẽ biết."



Đan Hà cười nói: "Nãi nãi cũng quá tỉ mỉ." Lại thấy Minh Phỉ cũng bỏ bộ đồ trang sức ốc biển trân châu kia vào, liền khuyên nhủ: "Nãi nãi, cái này cũng muốn......? Nếu không cẩn thận hỏng rồi, ngay cả tu bổ cũng không có biện pháp tu bổ."
Vất vả lắm mới đến Thái phủ, dễ chịu rất nhiều,  Trần thị dẫn theo đám người  Hàm Dung, Thái Quang Diệu, Thái Quang Hoa đón mọi người ở trước cửa thuỳ hoa, lại khuấy động náo nhiệt một phen. Mắt Minh Tư đỏ lên, chứa hai hàng lệ, tìm kiếm bóng dáng của Thái Quốc Đống khắp nơi, lại không gặp được, liền tiện tay kéo Thái Quang Diệu qua: "Phụ thân đâu?"



Thái Quang Diệu đã là thiếu niên12 tuổi, cung kính hành lễ với nàng ta xong, nói: "Phụ thân vẫn còn đang xử lý công việc ở quan thự, chưa trở về nhà."



Thể hiện với Trần thị nhất định là không có bất kỳ tác dụng gì, Minh Tư lập tức thu nước mắt về, nhàn nhạt đứng ở một bên nhìn mọi người chào hỏi vấn an.



Minh Phỉ kéo Hàm Dung sang một bên, lặng lẽ hỏi "Sao không thấy Minh Ngọc?"



Hàm Dung tách Hiền ca nhi và Thư Mi đã thành một đoàn ra, nháy mắt với Minh Phỉ, dùng giọng nói người chung quanh cũng có thể nghe thấy nói: "Thân thể Lục muội muội có chút không khỏe, mẫu thân sợ nàng lây bệnh tức qua khách, nên để cho nàng nghỉ ngơi, không nên ra ngoài."



Trong lòng Minh Phỉ có tính toán, đây là đã phát động. Qủa nhiên Phan thị quan tâm, vội nói: "Minh Ngọc không thoải mái ở chỗ nào? Mời đại phu đến xem rồi chưa? Nếu không sợ ồn ào, chúng ta đi thăm nàng một chút đi. Còn có Minh Bội cũng thế, không thể đi ra gặp khách, chúng ta cũng phải thăm một chút."



Thái Quang Đình liền cùng Thái Quang Diệu dẫn nam khách đi chiêu đãi, Trần thị chối từ không được, cũng dẫn các nữ quyến cùng vào bên trong. Đi thăm Minh Bội trước, Minh Bội đã là đại cô nương, khí chất tác phong cũng đã thể hiện rõ, có thể nói là hoàn toàn lột xác. Thấy mọi người đi vào, mặc dù nàng thẹn thùng, nhưng hành động cử chỉ lại hào phóng, tiến lùi có độ, lấy được khen ngợi của mọi người.



Tứ di nương rất hài lòng, cảm kích nhìn Trần thị cười. Trần thị hài lòng, bảo Tiểu Ý đỡ Phan thị, cố ý tân bốc, chuyện trò vui vẻ với đám thân quyến.



Minh Tư đối với trang trí trong phòng Minh Bội đố kị vô cùng, nhìn thấy bộ dạng Minh Bội như vậy, lại càng xé nát khăn tay. Trần thị thu toàn bộ vẻ mặt nàng ta ở trong mắt, nhàn nhạt quét mắt hai ma ma kia một cái, hai ma ma kia rùng mình, lập tức lên tinh thần, chặt chẽ nhìn chằm chằm Minh Tư.