Hỉ Doanh Môn
Chương 32 : Thê thiếp (một)
Ngày đăng: 15:09 18/04/20
Edit: Thu Lệ
Thì ra Minh Phỉ có thể trở lại Thái phủ thật sự là chuyện hoảng hốt lớn.
Năm trước Thái Quốc Đống bị cảm phong hàn, bệnh nặng một trận, uống thuốc gì cũng không trông thấy chuyển biến tốt, ngay cả trong nha môn cũng không đi được, cả nhà đều bất an.
Trần thị liền cho người ta đi Thanh Phong quán xin xăm, Thanh Phong quán chủ giải đoán xăm cho nàng, nói là trong phủ có một người vốn ra đời vào tháng ba, nhưng cứng rắn bị người ta đổi thành tháng hai. Cứng rắn đổi một mệnh vượng gia Phú Quý thành số khổ, làm trái Thiên Đạo, khiến Thái phủ vận thế yếu ớt, chỉ cần làm cuộc pháp sự, sửa đổi vận thế của người đó, lại đón người đó về, vận thế trong phủ sẽ chuyển biến tốt, bệnh của Thái Quốc Đống cũng sẽ lập tức tốt lên.
Vì vậy trong phủ bắt đầu đồn đại một chuyện, nói là ban đầu Trương thị và Nhị Di Nương trước sau có bầu. Trương thị dự tính ngày sinh vốn là ở tháng ba, Nhị Di Nương vì đoạt cưng chiều mượn cơ hội thiết kế hãm hại Trương thị, muốn một thi hai mệnh, ai ngờ Trương thị mạng lớn, chỉ là sinh non nhưng lại nằm trên giường bệnh triền miên một thời gian dài, tuy rằng Minh Phỉ bị đưa ra ngoài, nhưng dầu gì hai mẹ con cũng còn sống. Sau đó đến tháng tư, Nhị Di Nương cũng sinh một nữ hài nhi, nhưng Tứ Tiểu Thư Minh Tư lấy được đối xử rõ ràng khác với Minh Phỉ. Nàng nhận hết sủng ái, chiếm toàn bộ tất cả sủng ái nên có của Minh Phỉ.
Lời đồn đãi này truyền đi xôn xao, không riêng gì trong tộc Thái thị, mà bọn hạ nhân trong Đồng Tri phủ cũng đang truyền, ngay cả những phủ có mặt mũi trong Thuỷ Thành cũng đều biết. Trần thị suy nghĩ chút biện pháp, muốn đè lời đồn đãi xuống, ai ngờ càng áp càng truyền đi mạnh mẽ hơn, hoàn toàn không ngừng lại được.
Thái Quốc Đống bị Nhị Di Nương một khóc, hai nháo, ba thắt cổ, liền giận dữ mắng mỏ đều là lời nói vô căn cứ, còn hoài nghi là Thái Quang Đình muốn đón Minh Phỉ về, cố ý giở trò quỷ đối nghịch với ông ta, gọi Thái Quang Đình đến quát mắng một trận, đánh mấy bạt tai, mắng Thái Quang Đình giả thần giả quỷ, bất hiếu bất nghĩa, lại trách cứ Trần thị quản gia bất lực.
Không dế gì Trần thị thuyết phục được Thái Quốc Đống, đưa bát tự Minh Phỉ cho quán chủ nhìn, quán chủ nói chính là người này, sửa đổi vận thế cũng rất tốt. Trần thị liền lấy bạc riêng của mình tặng một ngàn lượng, làm một cuộc cúng bái hành lễ, vừa khổ khuyên Thái Quốc Đống nói, để Minh Phỉ trở lại ở hai ngày xem sao.
Nhắc tới cũng kỳ lạ, Thái Quốc Đống vừa đồng ý, đêm hôm ấy, bệnh liền bắt đầu chuyển biến tốt. Chỉ ba bốn ngày đã có thể xuống đất đi bộ, bảy ngày sau đó liền lên nha môn làm việc.
"Từ nay muội phải nhớ kỹ, sinh nhật của muội không còn là mười một tháng hai nữa, mà là mười sáu tháng ba." Thái Quang Đình cảnh cáo Minh Phỉ, "Tuy răngd phụ thân đã để cho muội trở về ở, nhưng trong lòng ông ấy trước sau đối với muội...... Tóm lại, không có chuyện gì ít đến trước mặt ông ấy lắc lư. Nếu như có người khi dễ muội, muội không nên đối nghịch với bọn họ, không nên nháo, nói cho ta biết là được. Đặc biệt là chỗ Nhị Di Nương, cố gắng đừng qua lại với bà ta, cũng đừng tin lời nói của bà ta." Hắn không nói ra miệng chính là, Thái Quốc Đống trải qua chuyện này, càng nhận định Minh Phỉ khắc cha, sự chán ghét đối với Minh Phỉ lại tiến thêm một tầng.
Ngọc Bàn biết ý của nàng là muốn mình khen Minh Phỉ trước mặt Trần thị, lập tức cười nói: "Ngươi không sợ phu nhân trách ngươi không phục vụ tốt cho tiểu thư sao?"
Kiều Đào cúi đầu cười một tiếng: "Chủ tử có thể diện, chúng ta mới có thể diện. Tỷ tỷ là một người nhân hậu, cũng không cần trêu chọc ta."
Ngọc Bàn gật đầu: "Đây là chính ngươi nói. Ngươi yên tâm, phu nhân vẫn luôn đang khen Tam Tiểu Thư hiểu chuyện tri lễ, người cũng sống tốt, là một đứa bé ngoan."
Kiều Đào biết Ngọc Bàn từ trước đến nay là một người không thương qua loa tắc trách, lời trong miệng nàng nói ra, tám chín phần đều là thật, liền thả trái tim lại trong bụng.
Hôm nay Trần thị nhìn thấy Minh Phỉ, lại thêm mấy phần thân thiết hơn hôm qua, lôi kéo tay Minh Phỉ hỏi nàng ban đêm ngủ ngon giấc không, trong phòng còn thiếu cái gì không?
Minh Phỉ khéo léo đáp cái gì cũng không thiếu. Trần thị kéo nàng đến trước bàn ngồi xuống, cười nói: "Thích ăn cái gì?" Không đợi nàng trả lời, tự mình gắp một miếng thịt ngan vào chén nàng, cười nói: "Nếm thử cái này xem."
Minh Phỉ cười cám ơn, đáp lại yêu cầu của Trần thị, từ từ thu lại gò bó, thận trọng khiến cho Trần thị vui lòng. Trần thị thấy nàng tay chân chịu khó, làm việc trầm ổn, không kiêu ngạo không tự ti, cử chỉ thích đáng, càng tỏ ta có chút lau mắt mà nhìn.
Mới vừa thu lại đồ ăn sáng, Trần thị mới nâng chung trà lên, đại nha đầu Châu Thoa trong phòng bẩm báo Tam di nương, Tứ di nương tới thỉnh an.
Tới cùng lúc như vậy? Trần thị nở nụ cười cho vào, Minh Phỉ vội vàng đứng dậy đứng ở sau lưng Trần thị, đứng thẳng người, trên mặt dẫn theo vẻ tươi cười, làm người ta nhìn thoải mái, mà lại không lộ vẻ khoa trương.