Hỉ Doanh Môn
Chương 41 : Chó mèo
Ngày đăng: 15:09 18/04/20
Edit: beyours07
Minh Phỉ đi vào phòng Trần thị, chỉ thấy nha đầu bà tử quỳ trên đất, Mai Tử cũng ôm Hỉ Phúc quỳ ở trong góc, Minh Ngọc nước mắt ràn rụa nằm trên giường La Hán, Trần thị đang tự mình cởi khăn buộc trên tay nàng ra xem. Cách khăn tay màu hồng nhạt, mơ hồ có thể nhìn thấy màu đỏ nhàn nhạt bên trong.
Minh Phỉ vội vàng đi lên hỗ trợ, Minh Ngọc nhìn thấy nàng nước mắt lại càng lã chã rơi xuống: "Tam tỷ tỷ, các nàng khi dễ ta."
Trần thị vẻ mặt lạnh lùng giọng nói lạnh nhạt: "Nhiều người đi theo như vậy còn xảy ra chuyện? Còn không mau nói xem là xảy ra chuyện gì!"
Chu mẹ quỳ trên mặt đất khóc nói: "Lục tiểu thư mang theo Hỉ Phúc chơi đùa ở trong hoa viên, Tứ tiểu thư cùng Tam công tử cũng ôm con mèo trắng tên là Thúy Cúc đi chơi. Tam công tử nói Hỉ Phúc là đó chó Mẫu Đan, cực kỳ hiếm có, giá rất nhiều bạc, hỏi Lục tiểu thư làm sao mà có được.
Lục tiểu thư nói, là Đại công tử tặng cho Tam tiểu thư. Tứ tiểu thư thấy Hỉ Phúc đẹp, liền đưa tay ra sờ, cũng không biết làm sao, Hỉ Phúc sủa ầm lên, Lục tiểu thư không cho nàng sờ nữa. Tứ tiểu thư nói... nói Tam tiểu thư không xứng nuôi con chó nổi tiếng như vậy, Lục tiểu thư nói Tứ tiểu thư ngay cả sờ cũng không xứng sờ con chó như thế này.
Sau đó Tứ tiểu thư vứt mạnh con mèo Thúy Cúc vào đầu Lục tiểu thư. Các nàng nhiều người, nô tỳ sợ mèo kia cào vào mặt Lục tiểu thư, vội vàng bảo Lục tiểu thư lấy tay che mặt, về sau… về sau tay của Lục tiểu thư đã thành như thế này rồi. Đều là do nô tỳ chăm sóc không chu đáo, xin phu nhân trách phạt." Vốn là lời nói còn khó nghe hơn, nhưng cho Chu mẹ một trăm lá gan, bà cũng không dám nói ra, chỉ có thể ra sức dập đầu, mặt Trần thị trầm xuống, cũng không để ý tới.
Lúc này khăn trên tay Minh Ngọc đã mở ra, trên mu bàn tay cùng trên cánh tay ngang ngang dọc dọc hơn chục vết cào, vô cùng kinh khủng, mọi người trong phòng đều kinh hô"Chậc chậc".
"Bị thương nặng như vậy, con mèo kia không cắt móng sao?" Trần thị âu sầu vô cùng: "Nếu mà lưu lại vết sẹo, sau này làm sao bây giờ? Đại phu sao còn chưa tới?" Lại mắng mọi người: "Các ngươi đều là người chết à!"
Minh Phỉ còn đang lo lắng cũng không biết con mèo kia có bệnh dại hay không? Nếu đúng thì phải làm như thế nào mới có thể để cho Trần thị chấp nhận phương pháp trị liệu của nàng? Nàng trầm tư một lát rồi nói: "Mẫu thân, khi con còn ở dưới quê, trong thôn mọi người đều nói răng của chó mèo có hàm chứa chất độc, cần phải dùng nước sạch rửa, sau đó dùng rượu mạnh lau mới được." Vốn là dùng xà phòng rửa là tốt nhất, nhưng lúc không tìm được dùng nước sạch rửa cũng được. Còn cái khác thì chỉ có nghe theo mệnh trời. Có điều con mèo kia chắc hẳn vẫn là khỏe mạnh? Trần thị hoài nghi nói: "Có biện pháp như vậy sao?"
Minh Phỉ vô cùng khẳng định nói: "Đúng thế, cho dù là đại phu muốn đắp dược, cũng cần phải rửa miệng vết thương trước."
Trần thị trầm ngâm không nói. Nhà cao cửa rộng người ta chọn vợ, quan trọng nhất là đôi tay, nàng sợ miệng vết thương của Minh Ngọc xử lí không thỏa đáng sẽ lưu lại sẹo, dẫn đến Thái Quang Đình bất mãn với nàng, cũng sợ bởi vậy mà có chuyện khiến người ta nói, rằng mẹ kế không thật chăm sóc tốt cho kế nữ. Định không đồng ý với Minh Phỉ, lại sợ thật sự có gì không hay xảy ra, không có cách nào sửa chữa được, khi đó lại càng phiền toái.
Đường đại phu nói: "Kia còn phải xem vết thương là cái dạng gì, miệng vết thương bao lớn, thương tổn ở nơi nào. Nếu thời gian quá lâu rồi, lại bôi cũng sợ không ổn, chỉ sợ là không có hi vọng gì."
Thái Quang Đình do dự nhìn Minh Phỉ một cái, muốn để Đường đại phu xem cho nàng, lại cảm thấy truyền đi có chút mất mặt. Vẫn là Trần thị lên tiếng nói: "Lại lấy thêm hai chai đi."
Sau khi tiễn Đường đại phu đi, Thái Quang Đình mới hỏi Trần thị: "Không biết chuyện hôm nay tới cùng là xảy ra như thế nào?"
Trần thị thở dài một hơi, tự trách: "Đều là do ta không có chăm sóc tốt cho Minh Ngọc. Tối nay Minh Ngọc cùng Minh Phỉ đều ở nơi này của ta ăn cơm chiều, nàng ăn hơi nhiều, ta nghĩ ngày mai Nhị tỷ tỷ của con đã phải làm Lễ nạp thái, trong nhà nhiều người nhiều việc, cũng không tiện cho nàng đi ra ngoài, bảo nhũ mẫu nàng dẫn đi trong vườn đi dạo chút tiêu tiêu thực, sớm nghỉ ngơi một chút. Ai biết vậy mà có chuyện này xảy ra. May mà không bị thương ở mặt với chỗ khác, nếu không ta..."
Thái Quang Đình nói: "Làm sao có thể trách mẫu thân?" Minh Phỉ vội vàng dùng hai tay chuyển một ly trà nóng cho Trần thị, cười nói: "Đúng thế, mẫu thân đối bọn con đều chăm sóc chu đáo tinh tế, chuyện tình lần này chẳng qua là do bọn họ không hiểu chuyện mới phát sinh ngoài ý muốn thôi, nào có thể oán trách mẫu thân?"
Trần thị nhận trà, cau mày nói: "Là ta không có quản lý tốt cái nhà này, mới dẫn đến gia phong bất chính. Con yên tâm, sau này ta nhất định sẽ cho Minh Ngọc một câu trả lời." Nếu nàng không thể cho Minh Ngọc sự bảo vệ nàng nên có, sự hợp tác kia cũng không cần bàn thêm nữa rồi.
Thái Quang Đình nói: "Vẫn là mẫu thân lấy đại cục làm trọng."
Trần thị xoa xoa trán, cố gắng giữ vững tinh thần: "Nha đầu bà tử hầu hạ bên người Minh Ngọc đều quỳ ở cách vách, con đi xem, có cái gì không rõ hỏi bọn họ, cũng tiện có lý do xử lý rồi."
Trong mắt Thái Quang Đình hiện lên một tia tàn nhẫn, cười nói: Vâng ạ.
Minh Phỉ nói: "Ca ca, muội đi cùng huynh!"
Thái Quang Đình cau mày nói: "Muội đi làm cái gì? Liền ở trong này hầu hạ mẫu thân, cùng Minh Ngọc."