Hỉ Doanh Môn
Chương 50 : Khách (4)
Ngày đăng: 15:09 18/04/20
Editor: Trịnh Phương
Tuyết Lê vô cùng lo lắng: "Sáng nay, vừa rời giường nô tì đã không thấy tăm hơi Thúy Hoa."
Kiều Đào cười nói: "Tính tình của mèo con vốn thích tự do thoải mái, có con mèo nào lại thường ở nhà đâu? Lát nữa nó sẽ tự trở về."
Ánh mắt Tuyết Lê quét qua mặt hai người Minh Phỉ, cười nói: "Nhưng nó chưa bao giờ chạy đi chơi trong thời gian dài như vậy."
Kiều Đào cười nói: "Hiện tại không phải là mùa xuân sao?" Vừa nói xong liền sợ hãi mà lấy tay bụm miệng, chột dạ nhìn Minh Phỉ một cái. Những lời như vậy không thể nói trước mặt các vị tiểu thư.
Minh Phỉ hung ác trợn mắt nhìn nàng một cái, hất tay áo lên: "Đi thôi!"
Kiều Đào cười nhẹ một tiếng với Tuyết Lê, bước nhanh đuổi theo.
Tuyết Lê sờ sờ đầu. Mèo nhỏ thường chạy đi chơi vào mùa xuân cũng là chuyện thường xảy ra, nhưng tứ tiểu thư không chịu chấp nhận, dù thế nào cũng phải tìm bằng được mới thôi, nếu không thì mọi người cả ngày đừng mong có giây phút bình yên. Nàng thở dài, chấp nhận số phận, cúi đầu tiếp tục tìm mèo.
Trong lòng Minh Phỉ biết con mèo kia có lẽ là bị Thái Quang Đình mang đi, đầu tiên là bỏ đói hai ngày, sau đó thả vào trong nhà kho, cũng không phải là không làm loạn một trận. Trong lòng thoải mái, bước chân cũng nhanh nhẹn hơn. Đến nơi cần đến, nàng không vào phòng Trần thị, mà là vào căn phòng nhỏ của nhóm nha đầu, ma ma ở sát vách. Kim Trâm cùng Ngọc Trâm đang vừa may vá, vừa nói chuyện cười đùa cùng hai tiểu nha đầu, thấy Minh Phỉ đi vào thì vội vàng đứng lên mời nàng ngồi.
"Ta có việc chờ phu nhân, các ngươi cứ làm việc của các ngươi đi." Minh Phỉ cười cười, cứng rắn bắt họ ngồi xuống, chính mình ngồi một bên nhìn các nàng thiêu thùa may vá, vừa nhìn vừa hỏi, lại cho Kiều Đào về trong phòng mình bưng bánh ngọt tới cho mọi người cùng ăn. Từ trước đến giờ, nàng không tỏ vẻ kiêu ngạo, rất thân quen với mấy người Kim Trâm, cũng không còn người nào coi nàng như người ngoài, bọn nha đầu cười hì hì cảm tạ nàng, ngồi nói chuyện phiếm cùng nàng.
Kim Trâm thấy mọi người đều nói những lời phàn nàn, liền che miệng cười: "Các ngươi nói vài chuyện mà tỷ thích nghe ấy, nói những thứ này thì làm được gì chứ."
Dưới ánh đèn, tướng mạo của nàng mềm mại đáng yêu hơn nhiều so bình thường, nhìn qua cũng rất vừa mắt, Thái Quốc Đống cười nhẹ một tiếng, nắm lấy tay nàng: "Chúng ta là phu thê, coi trọng nhiều lễ nghĩa như vậy làm gì?"
Trần thị cười ngồi xuống bên cạnh, dịu dàng nói ra chuyện của phu nhân tri phủ. Thấy Thái Quốc Đống nhíu mày trầm ngâm không nói gì, nàng liền cố ý nói: "Mặc dù cơ hội khó được, nhưng thiếp thân nghĩ lão gia vốn cũng có tài, dù có thăng quan muộn hai năm cũng không sao. Đại bá mẫu lại nói, nơi này giàu có còn đông đúc, không biết bao nhiêu người tài giỏi phải luồn cúi, thuận lợi nhất là quê quán ở nơi này, không cần đi đường mệt nhọc, đáng tiếc."
Thái Quốc Đống nâng trán thở dài một tiếng: "Bá phụ bá mẫu tất nhiên là suy nghĩ vì ta, nhưng đâu dễ dàng lập công lao như vậy?" Nếu dễ dàng, tri phủ Trần còn không lập được từ sớm? Sao còn chờ tới lượt hắn? Tuy thái phó Chung coi như coi trọng hắn, nhưng không chuẩn bị bạc để hiếu kính cũng không được.
Trần thị hạ quyết tâm nói: "Thiếp thân cũng đã nghĩ rằng, con đường làm quan này chẳng qua chỉ là hai chứ tiền bạc mà thôi! Bao nhiêu người tài hoa không bằng lão gia, cũng không thẹn chức vị cao sao? Không bằng chúng ta đọ sức, đánh một trận cùng hắn?"
Thái Quốc Đống nói: "Chúng ta lấy cái gì để đọ sức với hắn? Niên lễ năm nay là ngươi chuẩn bị, không phải ngươi không biết lượng của cải của chúng ta. Chúng ta cũng không phải là Cung gia." Di#[email protected])eq^uy6do(n
Trần thị cười, đưa một tờ giấy qua: "Lão gia, ngài xem đây là cái gì?"
Thái Quốc Đống mở ra nhìn, mắt cũng trợn tròn: "Đây là người nào cho?" Bình thường cũng không ít người dùng ngân lượng làm quà biếu, nhưng không phải ai cũng có thể mang biếu số tiền lớn như vậy.
Trần thị từ từ nói ra chuyện của Cung Nhị phu nhân, cười nói: "Lúc ấy thiếp thân nghĩ tới chuyện như vậy làm thế nào mới tốt? Vừa vặn, cầu cái gì thì được cái đó. Minh Phỉ vừa đúng lúc tới đưa canh cho ta, Cung Nhị phu nhân liền lấy cái này làm lễ ra mắt cho hài tử. Đứa bé kia cũng khéo léo hiểu chuyện, xem xong liền tới phòng ta chờ, giao tất cả cho ta. Ngài xem, đây chính là phúc khí của chúng ta!" Lúc nào nàng cũng đều không quên tán dương Minh Phỉ mấy câu.
Thái Quốc Đống hưng phấn một lát, lại lo lắng nói: "Đây rõ ràng là vốn định cho đại bá mẫu của ngươi, chỉ là trèo không tới mới cho ngươi. Nếu để đại bá mẫu của ngươi biết được liền giận ngươi thì làm thế nào?"
Trần thị tựa đầu lên vai hắn: "Làm thế nào? Lão gia nhà nàng thăng chức rồi, chức quan càng làm càng lớn, của cải càng ngày càng phong phú, người nịnh nọt phía dưới cũng ngày càng nhiều, dĩ nhiên là không nhìn trúng, nhưng chúng ta xem trọng. Hơn nữa, trước mắt Cung Trung vốn không còn là cấp trên của ngài không phải sao? Hắn cho ngài đồ, ngài dám không nhận? Chúng ta lại không ăn hối lộ trái pháp luật. Nếu như nàng thật sự có ý trách cứ, ngài liền nói rằng mình không biết, đều là thiếp thân kiến thức hạn hẹp, không hiểu chuyện, thiếp thân liền dập đầu bồi tội với nàng."