Hỉ Doanh Môn
Chương 51 : Náo nhiệt (một)
Ngày đăng: 15:09 18/04/20
Edit: Thu Lệ
Trần thị nói chuyện cả buổi tối khiến trái tim Thái Quốc Đống ấm áp, lại càng đi vào trong lòng ông ta, liền vỗ bả vai Trần thị nói: "Nhưng chuyện này rất uất ức cho nàng."
Trần thị cười nói: "Uất ức cái gì? Xuất giá tòng phu, tất cả của thiếp thân đều là của ngài, chỉ cần ngài khỏe mạnh, thiếp thân đã vui rồi." Còn nói: "Chút bạc này chỉ là bày tỏ ý tốt với Cung gia mà thôi, thiếp thân cũng không muốn khiến trong lòng Đại bá mẫu vì vậy mà sinh hiềm khích. Chờ thêm mấy ngày, thiếp thân hẹn Cung Nhị phu nhân tới nhà chơi đùa, nhân tiện cũng mời Đại bá mẫu, tác hợp cho hai người, nàng dĩ nhiên biết nên làm cái gì, nếu Đại bá mẫu vẫn không chịu tha thứ cho nàng, vậy cũng không liên quan đến chúng ta."
Thái Quốc Đống ngẫm nghĩ một hồi, nói: "Nhưng nếu họ lại không chịu ở cùng nhau?" Nếu bọn họ lại không chịu ở cùng nhau, sau đó hất ông ta ra thì phải làm thế nào?
Trần thị cười nằm sấp bên tai Thái Quốc Đống nhỏ giọng nói: "Làm sao có thể? Một người bình thường có thể tùy tiện so với Thái Phó đại nhân sao? Huống chi, đại bá mẫu ta nhiều chuyện như vậy, chỉ sợ cũng không có thời gian tới dự tiệc......" Đợi Cung gia hoàn toàn hết hy vọng với nhà Tri Phủ, sau này còn sợ thiếu bạc Thái gia sao? Có bạc của Cung gia làm đế, tương lai Thái Quốc Đống làm Tri Phủ, có thể thiếu chút bạc này sao?
Hai người ngầm hiểu chớp chớp mắt với nhau, Thái Quốc Đống vững vàng ôm Trần thị vào trong ngực, thở dài nói: "Nàng thật đúng là hiền thê của ta mà!" Lúc trước, ông không thích Trần thị còn có một nguyên nhân khác, cũng bởi vì Trần thị là chất nữ của quan trên ông, ông cảm thấy nàng sẽ ỷ thế đè ép ông, lại sợ nàng vào cửa rồi sẽ không thân thiết với ông. Hiện tại Trần thị đối với ông một lòng một dạ, làm việc không khỏi thoả đáng, dịu dàng đôn hậu, ông cũng không phải là người có tâm địa sắt đá như vậy.
Trần thị vừa ngậm chua vừa hờn dỗi nói: "Thiếp thân còn thua kém nhiều người lắm!"
Thái Quốc Đống cười liếm liếm vành tai của nàng, nhẹ giọng nói: "Người khác thua kém nàng cũng nhiều lắm!" Khi cưới thê thì nên cưới thê hiền, khi nạp thiếu thì nên nạp mỹ nhân, cổ nhân đúng là không lừa ông!
Trần thị cũng không nhắc tới việc Minh Tư gây chuyện cười mất mặt lúc ban ngày, chỉ thân thiết lấy lòng dụ dỗ ông ngủ, hai người thân thiết một hồi lâu không đề cập tới.
Hoa ma ma không nghi ngờ gì, sờ soạn lên trán Minh Ngọc, thử không nóng mới yên tâm, giận dữ mắng: "Thật là khinh người quá đáng!" Chỉ là một tỳ thiếp mà cũng dám đêm hôm khuya khoắc chạy đến trước phòng chủ mẫu gây ầm ĩ, chuyện này mà truyền ra ngoài thật sự mất hết mặt mũi. Bởi vì thấy sắc mặt Minh Ngọc khó coi, sợ tiểu nha đầu nói không rõ ràng, cũng vừa muốn đi xem náo nhiệt vừa muốn tỏ chút lòng trung thành, liền tự mình chạy đi tìm người.
Chân trước nàng mới vừa đi, Kiều Đào liền sai Diệp nhi ra ngoài coi chừng, Minh Ngọc ngừng khóc, ba người chạy như bay đến cửa sổ xem náo nhiệt. Minh Phỉ thỉnh thoảng lại nhắc nhở Minh Ngọc khóc mấy tiếng, ba người vừa hưng phấn lại vừa khẩn trương.
Cuối cùng, trong phòng Trần thị cũng sáng đèn, có thể nhìn thấy bóng người đi tới đi lui, nhưng không nghe được tiếng động. Không lâu lắm, bỗng nghe Thái Quốc Đống gầm thét lên, sau đó….
Dư ma ma rất có uy nghiêm đi ra ngoài tuyên bố ý chỉ của Thái Quốc Đống: "Lão gia nói, khuya khoắt như vậy còn gây ầm ĩ, chút quy củ cũng không có! Thể diện của Tứ công tử và Ngũ Tiểu Thư thì có liên quan gì đến di nương? Đây là tự tìm phiền phức à? Người nào tiếp tục ồn ào nữa, đã quấy rầy các tiểu thư, trước tiên vả vỡ miệng kẻ đã la hét ầm ĩ, nhốt vào trong phòng củi, có chuyện gì để ngày mai phu nhân sẽ tự xử lý. Nếu còn cứng đầu cứng cổ, liền bán đi!"
Tiếng gào thét bỗng dưng im bặt. Tứ di nương ngơ ngác đứng ở trong sân, khuôn mặt không thể tin được. Nàng không thể tin được Thái Quốc Đống lại nói nàng như vậy ở trước mặt mọi người, nước mắt lập tức liền chảy đầy mặt, không nói ra được bi thương và thê lương.
Vốn dĩ, một di nương giữ quy cũ nào lại dám nói mình là mẫu thân của thứ tử và thứ nữa chứ? Thứ tử, thứ nữ nào lại dám ở bên ngoài, nói di nương là mẫu thân mình? Mặc kệ bọn bị đối xử không công bằng bao nhiêu, thì mẫu thân của bọn họ vĩnh viễn chỉ có một, đó chính là chánh thất của phụ thân. Nếu ai không hiểu, ở bên ngoài nói lời như thế, cả xã hội cũng sẽ cười nhạo hắn không có quy củ không tuân thủ lễ, còn có thể vì vậy cười nhạo xem thường gia tộc này. Tối nay Tứ di nương nói lời này —— Nàng bị mắng, tứ công tử và Ngũ Tiểu Thư sẽ mất ặt, chính là phạm vào loại đại kỵ này.
Minh Phỉ nhìn bộ dạng thê lương, đáng thương của Tứ di nương, trong lòng không nói ra được ý vị gì, bất kể là nơi nào đều phải nói chuyện quyền lực và thiết huyết(*). Xã hội này, với chế độ mấy người phụ nhân chỉ vây quanh một người nam nhân thì nhất định có người bi kịch có người vui. Nếu như ngươi không phải muốn trở thành bi kịch, thì ngươi cũng chỉ có để cho người khác trở thành bi kịch. Nhóm người Tứ di nương có thù oán với Thái Minh Phỉ, nhưng lại không có thù gì với Viên Hiểu Hi nàng, chẳng qua nàng khuấy vào vũng nước này, chỉ muốn trôi qua những ngày tháng thật tốt, vì nàng đã không còn đường lui nữa.
Diệp nhi chạy nhanh vào như làn khói: "Hoa ma ma trở lại."