Hỉ Doanh Môn
Chương 52 : Náo nhiệt (hai)
Ngày đăng: 15:09 18/04/20
Edit: beyours07
Kiều Đào và Minh Phỉ vội vàng đẩy Minh Ngọc vào trong nhà, ba chân bốn cẳng nhét nàng vào trong chăn. Minh Ngọc đáng thương tội nghiệp nói: "Tam tỷ tỷ, muội khóc không nổi nữa rồi..."
Minh Phỉ nói: "Vậy thì đừng khóc, chỉ cần đừng cười là được."
Hoa bà tử vào phòng, vừa mới định mở miệng nói chuyện, Minh Phỉ liền rón ra rón rén đi ra ngoài, làm động tác chớ có lên tiếng, nhỏ giọng nói: “Vừa mới ngủ, hại ma ma vất vả rồi. Có phải nên đi chỗ phu nhân nói một tiếng, để cho mẫu thân đừng lo?”
Có thể không cần mời đại phu là tốt nhất, nếu không tối nay mọi người cũng đừng nghĩ ngủ. Ngày mai các nàng làm nô bộc cũng không thể ngủ bù, còn không phải chỉ có cách chịu đựng? Hoa bà tử vừa lầm bầm mắng thầm Tứ di nương, vừa đi đáp lời.
Trần thị nghe nói Minh Phỉ đã dỗ được Minh Ngọc, lại khen ngợi Minh Phỉ một hồi trước mặt Thái Quốc Đống.
Lại nói Tứ di nương nghe xong Dư bà tử truyền lời, không nhịn được càng nghĩ càng thương tâm - - nàng không nghĩ tới bình thường Thái Quốc Đống che chở nàng như vậy vậy mà sẽ nói nàng như thế trước mặt mọi người, hại nàng mất mặt như vậy. Kim Trâm cùng Ngọc Bàn hai bên trái phải khổ khuyên, nàng còn khóc lóc không ngừng.
Dư bà tử này đúng là nhân tinh, vừa sai người đem mấy người quản sự bà tử kia trói lại nhốt vào sài phòng, lại kéo Tứ di nương ra bên ngoài, vừa đi vừa nói: "Di nương, người đừng oán phu nhân chúng ta, cũng đừng oán nhóm nô tỳ, người không biết, vừa rồi chúng ta phu nhân cũng bị lão gia mắng."
Tứ di nương khóc ròng nói: "Lão gia làm sao nỡ mắng phu nhân? Là ta không có ánh mắt, không hiểu quy củ! Quấy nhiễu sự thanh tĩnh của lão gia phu nhân cùng các tiểu thư, ta ngày mai tới dập đầu nhận sai với phu nhân!"
Dư bà tử nói: "Ôi ôi, lời nói này của di nương thật đúng là tức giận rồi. Phu nhân nói, di nương là vì làm việc cho phu nhân mà bị ủy khuất, ai không coi di nương ra gì liền chính là không để phu nhân vào mắt, phải làm chỗ dựa cho di nương, lão gia hỏi là bà tử nào không nghe sai sử, bọn nha đầu vừa mới nói là quản sự bên dưới của vị kia... Lão gia đã nổi giận rồi. Trước tiên là mắng phu nhân không biết cách quản gia, sau lại mắng di nương." Bà giơ hai ngón tay ra quơ quơ với Tứ di nương, giận dữ nói: "Phu nhân cũng thật sự là oan uổng."
Tứ di nương nghi ngờ nhìn Dư bà tử, Dư bà tử lại thổi phồng nàng vài câu, mới nói: "Được, nô tỳ vẫn là phải về hầu hạ phu nhân, di nương đi thong thả..."
Minh Ngọc không cảm giác có gì không ổn, ngược lại vui mừng nhảy lên cướp Hỉ Phúc trong lòng Cung Viễn Hòa: "Cung đại ca, con chó này là huynh tặng cho Tam tỷ chứ gì? Huynh bất công, muội cũng muốn!"
Hai người rõ ràng là cực kỳ quen biết, Cung Viễn Hòa cười nói: "Được thôi, có điều chó Mẫu Đan như thế này là không có nữa, qua một thời gian huynh cho muội một con càng thích hơn, có thể một phát ném con mèo ngay. Có điều, con chó kia cũng không được gọi là Hỉ Phúc nữa, Hỉ Phúc có một con là đủ rồi..." Nói xong liếc Minh Phỉ một cái.
Minh Phỉ có cảm giác vô cùng bất thường, vô cùng không thoải mái, nhưng lại nói không rõ là chỗ nào không thoải mái. Chỉ đành cười nói: "Lục muội muội, chúng ta cần phải đi." Rồi nắm tay Minh Ngọc chào Cung Viễn Hòa, ý bảo Mai Tử đứng một bên sợ hãi rụt rè tiến lên nhận lấy Hỉ Phúc.
Cung Viễn Hòa cười nói: "Tam muội muội, muội là không thích Hỉ Phúc?"
Minh Phỉ kinh ngạc nói: "Vì sao có lời này?"
Cung Viễn Hòa chậm rãi nói: "Muội cũng chưa cảm ơn ta."
Trắng trợn muốn người ta cảm tạ như vậy, cũng không quá phù hợp yêu cầu nội liễm của người đọc sách cổ đại, Minh Phỉ kinh ngạc, nháy mắt nở nụ cười tươi rói, nghiêm chỉnh hành lễ với Cung Viễn Hòa: "Tạ ơn Cung đại ca ca tặng chó."
Cung Viễn Hòa cũng cười hì hì nói: "Không khách khí." Vô cùng kỳ lạ là lại nói một câu: "Nếu là cần, nơi đó của ta chó mèo gì đó, là nhiều nhất. Nuôi chó dưỡng mèo, ta cũng có nhiều bí quyết, khiến chúng đi hướng đông, chúng nó quả quyết không dám đi hướng tây, khiến chúng nó ăn cá, chúng nó quả quyết không dám ăn gà."
Vì sao lại nói tới mèo rồi? Minh Phỉ kinh ngạc nhìn hắn một cái, trên mặt hắn vẫn là nụ cười ngọt đến phát ngấy, cũng không nhìn ra được điều gì."Về sau có cơ hội, chắc chắn phải lãnh giáo Cung đại ca ca một phen." Minh Phỉ gật gật đầu với hắn, mang theo Minh Ngọc tiếp tục đi về phía trước.
Cung Viễn Hòa lại vẫn gọi to phía sau: "Lục muội muội, chờ tay muội khỏi, ta sai người mang chó tới.”