Hỉ Doanh Môn

Chương 55 : Náo nhiệt (năm)

Ngày đăng: 15:09 18/04/20


Edit: Thảo My



Minh Phỉ cười nói: "Thế nào là làm việc kỳ quái?"



Kiều Đào lớn mật nói lên phỏng đoán của mình: "Lúc trước nô tỳ còn tưởng rằng hôm nay là người để cho nàng cố ý đụng Tứ Tiểu Thư, sau lại nhìn người tìm mọi cách trấn an nàng, vừa rồi vẻ mặt nàng như vậy, lúc này mới nghĩ tới chắc là không phải là người."



"Vốn không phải là ta." Minh Phỉ trợn mắt nhìn Kiều Đào một cái: "Ở trong lòng ngươi, ta ganh tỵ, không biết phân nặng nhẹ sao? Tiểu thư nhà ngươi rất khéo léo rất hiểu chuyện rất biết nguyên tắc không được sao? Hơn nữa, Chu ma ma sẽ nghe ta chỉ điểm?" Nàng chỉ lặng lẽ khiêu khích trêu cợt Minh Tư kia, nhưng cũng có chừng mực, dù sao làm ầm ĩ trước mặt mọi người rất khó coi. Minh Tư lại nổi giận lớn xấu xí như vậy, tất nhiên có người lòng dạ tính toán đằng sau, nhưng nói cho cùng, cũng là do tính tình của Minh Tư gây ra, nếu Minh Tư biết thu liễm, biết nặng nhẹ, sao lại có cái loại xấu xí đó?



"Chu ma ma này, nhìn trung thực, uổng công ta vẫn xem nàng là người tốt! Có cái gì tốt cũng lưu một phần cho nàng." Kiều Đào oán hận nói: "Nếu nàng ăn ở hai lòng, chúng ta nói với Đại công tử, đuổi nàng đi ra ngoài! Đại công tử đối với tốt nhi tử nàng như vậy, nàng còn như thế, không nên nuôi một bạch nhãn lang trong nhà!"



Minh Phỉ mỉm cười dùng lược gỗ hoàng dương gõ một cái lên bàn trang điểm: "Đừng nói như vậy, nàng cũng rất khó." Chu ma ma có một con trai mười tuổi làm sai vặt đi theo bên cạnh Thái Quang Đình, chuyện này Minh Phỉ cũng biết.



Kiều Đào nói: "Người cũng không thể mềm lòng! Nô tỳ phản bội chủ là không thể lưu lại! Người lại khen ngược, cho bạc nàng, tròn hai lượng, là nửa tháng tiền tiêu vặt của người. Nói không chừng lúc này nàng đang cười trộm, nói ngài là ngốc đấy."



Mềm lòng? Minh Phỉ cười cười giải thích: "Muốn đề phòng, nhưng vẫn muốn giữ lại. Hôm nay nàng chặn canh nóng cho Minh Ngọc, không phải là giả vờ, lúc ấy ta thấy nàng không một chút do dự, cũng coi là miễn cưỡng lấy công chuộc tội. Ta nghĩ trước khi làm, nàng khẳng định cũng không nghĩ tới Minh Tư sẽ dùng canh nóng dội nàng. Coi như vì con trai của nàng, nàng cũng không dám làm thái quá? Dựa vào việc ngươi hiểu rõ nàng, ngươi cảm thấy nàng cầm hai lượng bạc này có thể yên tâm thoải mái hay không? Chuyện này đừng nói cho Minh Ngọc, bình thường ngươi nhìn chằm chằm là được."



Chu ma ma rốt cuộc là cố ý hay là vô ý, là ý nghĩ của mình hay là do người khác bày mưu đặt kế, Minh Phỉ cũng không muốn truy cứu. Dù là điều tra rõ ràng thì phải làm thế nào đây? Đuổi Chu ma ma đi đắc tội kinh động đến cái người bày mưu đặt kế cho nàng làm chuyện này? Sau đó lại đổi một người không biết gốc rễ ở bên cạnh Minh Ngọc, khó mà đề phòng cho được? Thay vì như vậy, không bằng giữ lại Chu ma ma, dù gì Chu ma ma còn thực tâm với Minh Ngọc hơn nhiều những người khác. Huống chi, nàng không phải còn có một nhi tử ở trong tay Thái Quang Đình sao? Thái Quang Đình dùng hết khả năng bảo vệ Minh Ngọc, không thể dễ dàng phá hủy sắp xếp của hắn. Minh Phỉ mới nói xong, chỉ thấy Kiều Đào u oán nhìn mình, không khỏi sờ gò má, cười nói: "Thế nào, trên mặt ta có dính lọ? Vậy thì ngươi cũng muốn thử một chút bản lĩnh của ta?"
Một nàng dâu cười lạnh nói: "Tôn ma ma buồn cười, còn bày tiệc? Hôm nay mọi người đều bị các ngươi làm cho liên lụy thảm!"



Đại Chính Gia thấy sắc mặt mọi người bất thường, lắp bắp nói: "Đây là nói thế nào? Liên lụy các ngươi? Không còn chuyện gì kiếm chuyện mà!"



Ngực Triệu nương tử cấp tốc phập phồng, cắn răng hung dữ mà nói: "Mang các nàng đưa đến trước mặt phu nhân, để phu nhân xử trí!"



Lâm Nhị Gia thét to: "Chúng ta làm gì sai? Cũng chỉ là quá mệt mỏi ngủ một giấc mà thôi. Mọi người cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp, người nào không có một chút sai lầm? Một chuyện chút như vậy phải trói chúng ta lại đi gặp phu nhân? Không được thật là quá đáng rồi."



Triệu nương tử cười lạnh: "Ta làm khó dễ các ngươi? Các ngươi xem  chuyện tốt các ngươi làm, đến tột cùng là ai làm khó dễ ai?"



Trong phòng bếp là một mảnh hỗn độn, khắp nơi đều là bát khay chén cốc ngã bể, đồ ăn chín cũng bị lật phải ngổn ngang, đông một khối, tây một khối, trên đất, trên bếp lò, khắp nơi đều có.



Ngay cả cửa phòng kho bình thường đóng kín cũng bị mở ra, bên trong đặt ở cái sọt đựng đồ sứ căn bản cũng gặp tai họa. Bể hoàn toàn không có nhiều, bị mẻ nứt cũng không ít, trên xà nhà treo cá khô muối cá khô lại bị bắt kéo tới khắp nơi.



Tôn bà tử kêu lớn một tiếng: "Ông trời của ta ơi, đây là cái chuyện tốt gì?" Vậy phải làm sao bây giờ? Sẽ phải lập tức trả đồ cho người ta, hiện nay thành cái bộ dáng này, lấy cái gì mà trả? Những người đó không thể so với nhà bình thường, chén đĩa có thiếu một cái lỗ còn có thể tiếp tục dùng, không phải giàu cũng quý, nhìn mặt mũi còn quan trọng hơn. Chủ yếu nhất là, nàng như thế nào mới có thể thoát khỏi giương nanh múa vuốt của Nhị Di Nương? Hôm qua Nhị Di Nương còn giao nơi này cho nàng. Bảo các nàng bồi thường, dù là bán cả nhà bọn họ cũng không đền đủ.