Hỉ Doanh Môn

Chương 56 : Náo nhiệt (6)

Ngày đăng: 15:09 18/04/20


Lập tức có người đi mời hai vị Nhị, Tứ di nương, Trần thị ở lại nơi này thở dài: "Ta nói Tôn ma ma mấy người các ngươi cũng coi là lão nhân, làm sao lại phạm loại sai lầm này? Trước không nói đến các ngươi thất trách, hãy nói tổn thất tạo thành đi, những thức ăn kia tạm thời không tính, chỉ tính các loại đồ gốm này, bán mấy người các ngươi cũng không đủ đền, huống chi, các ngươi vốn là người của Thái gia! Mà thôi, trước mang xuống đánh mỗi người ba mươi hèo, hai vị di nương cũng sẽ đến, sau đó sẽ xét hỏi."



Tôn ma ma vừa nghe bị đánh còn có thể bị bán đi, gào lên như giết heo: "Ấy là rượu và món ăn kia có vấn đề! Chúng nô tỳ ăn liền bất tỉnh nhân sự, là có người nhân cơ hội hãm hại chúng nô tỳ. Nếu không vì sao trùng hợp như thế?"



Trần thị nhíu mày: "Vậy ngươi lại nói một chút coi, ai cho các ngươi rượu và thức ăn?"



Rượu và thức ăn đều là mấy người các nàng tự mình chuẩn bị, mấy người quỳ dưới đất liếc mắt nhìn nhau, chết một mình không bằng cùng chết, đều muốn đẩy chuyện như vậy tới trên đầu người khác. Lâm Nhị Gia nhớ tới lúc trước Thái Hoa từng chỉ chứng mình, hơn nữa Thái Hoa ở trong phủ này không nguồn không cội, dứt khoát chỉ vào Thái Hoa: "Chính là nàng! Nàng chuẩn bị rượu và thức ăn!"



Thái Hoa "A"  kêu lên một tiếng, hận không thể nhào tới xé rách Lâm Nhị Gia, chỉ khổ nổi bị trói, tay chân không dùng được, miệng phun một cục đàm lớn lên trên mặt Lâm Nhị Gia, cất giọng mắng: "Cái thứ không biết xấu hổ, ta lấy thức ăn tất cả mọi người đều thấy, chỉ có ngươi đi lấy rượu thì mọi người không nhìn thấy, kẻ trộm kêu bắt trộm, rốt cuộc ngươi có rắp tâm gì!"



Cục đàm màu xanh giắt trên gương mặt trắng bệch thon gầy của Lâm Nhị Gia, vô cùng bắt mắt, Lâm Nhị Gia ghê tởm muốn chết, khổ nổi hai tay cũng bị trói, không thể đưa tay ra lau, chỉ có thể cúi đầu xuống, dùng sức vẫy ra.



Triệu nương tử thấy kỳ cục, quát tháo một tiếng, Lâm Nhị Gia không thể làm gì khác hơn là nghiêng mặt để cho cục đàm kia từ từ chảy xuống dưới đất.



Trần thị vừa ghê tởm, vừa buồn cười, lấy khăn tử che miệng, kinh tởm nói: "Chó cắn chó! Trước mang xuống đánh liền đàng hoàng!"



Dư ma ma dẫn theo mấy ma ma như lang như hổ, trước tiên mang đám người Tôn ma ma xuống đánh lốp bốp một trận, lăn qua lăn lại không sai biệt lắm, mới kéo bọn họ máu chảy dầm dề ném tới trước mặt Trần thị. Lúc này đúng lúc hai tỷ muội Minh Phỉ tới thỉnh an Trần thị, Minh Ngọc bị mấy người máu chảy dầm dề trên đất dọa sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch, Minh Phỉ vội vàng che mắt của nàng, nói: "Mẫu thân có chuyện nhà phải xử lý, nữ nhi cáo lui trước."



Trần thị mặt không đổi sắc, cười hì hì nói: "Hai người các con rảnh rỗi không có việc làm, không bằng đi chỗ của Minh Ngọc dọn dẹp đồ một chút được không? Chờ ta cho người đi Ỷ Tú Viện dọn dẹp một cái phòng, nên quét vôi thì quét vôi, nên tu sửa thì tu sửa, thêm đồ thì thêm đồ, qua ít ngày là có thể dời đi qua rồi."




Trần thị nghe chuyện đã xảy ra xong, chậm rì rì nói: "Ngươi mới vừa nói, các ngươi tận mắt nhìn thấy một đám mèo từ trong trù phòng khố phòng chạy ra ngoài? Những thứ đó đều do mèo làm hư?"



Triệu nương tử nói: "Đúng vậy. Đại Gia Hỏa đều thấy được. Dấu chân mèo đầy đất, lúc chúng nô tỳ tới, con mèo kia còn đứng ở trên đầu tường rửa mặt, bụng con nào con nấy căng ra, no tròn."



Tôn ma ma vẫn kêu la: "Phu nhân minh giám, ngày đó đều là mấy con mèo này giở trò quỷ!"



"Nói như vậy, đều là lỗi của mèo à? Loại chuyện như vậy trước kia cũng đã từng xảy ra sao?" Trần thị nói: "Vậy cũng thật là kỳ quái, không phải trù phòng khố phòng đã khóa kỹ sao? Mèo biết mở khóa? Còn nữa trong nhà này ở đâu ra một đám mèo như vậy? Các nàng say, vậy tuần đêm đâu? Tại sao đến trời sáng mới phát hiện? Những người khác đã làm cái gì?"



Trần thị liên tục tra hỏi, đám người Triệu nương tử nghe xong trên đầu đã ướt đẫm mồ hôi cười theo nói: "Loại chuyện như vậy vẫn là lần đầu tiên xảy ra. Chúng nô tỳ nhất thời cũng chưa nghĩ ra phải làm sao, thầm nghĩ chuyện trọng đại, phải vội vàng tới bẩm báo phu nhân xử trí."



Trần thị cúi đầu thổi trà: "Là mèo nhà ai thấy rõ không? Bắt được ôm đi tìm chủ nhân bồi thường là được."



Triệu nương tử thoáng cái ngậm miệng, lúc trước nàng không dám nói chính là con mèo Thúy Cúc Minh Tư nuôi, hiện tại nàng cũng không dám. Chỉ phóng ánh mắt nhìn Tôn ma ma, ý là muốn Tôn ma ma tự mình nói. Nhưng Tôn ma ma cũng ngậm miệng không nói lời nào.



Lâm Nhị Gia nói: "Phu nhân, là mèo hoang!"



"Mèo hoang! Không giải thích được trong nhà này làm sao lồi ra một đám mèo hoang, còn biết thức ăn đều ở khố phòng và trù phòng, còn có thể trộm chìa khóa khố phòng của bọn ngươi, mở khố phòng cùng trù phòng, đi vào trộm như con người, thuận tiện đập đồ vật? Lời nói này nói ra cũng không sợ đau đầu lưỡi! Các ngươi muốn trốn tránh trách nhiệm chứ gì?" Trần thị cười lạnh một tiếng: "Đi đi mời Nhị Di Nương tới, chuyện như vậy là nàng phụ trách, nàng ở trước mặt ta cam đoan, ta cũng không biết nàng an bài các ngươi thế nào, lúc này không thể không để cho nàng tới phân minh rõ ràng. Còn có Tứ di nương đâu? Nàng phụ trách tuần đêm, cũng đã cam đoan, lúc này nói thế nào? Còn có Triệu nương tử, ngươi quản chuyện nội viện là làm như thế này hay sao?"