Hỉ Doanh Môn

Chương 59 : Con thứ (ba)

Ngày đăng: 15:10 18/04/20


Edit: beyours07



Khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Ngọc banh lại, nghiêm túc nói: "Có điều tỷ yên tâm, cho dù là như vậy, muội cũng giúp tỷ. Chỉ là về sau tỷ phải nghe lời muội!"



Ách... tay Minh Phỉ run lên, một chữ dài dằng dặc xuất hiện. Nàng ngẩng đầu nhìn Minh Ngọc kéo dài thanh âm: "Muội xem... Trang này lại phải viết lại rồi.”



Minh Ngọc thè lưỡi, nhảy xuống ghế: "Muội đi tìm Hỉ Phúc chơi, Tam tỷ tỷ từ từ nhi viết."



Kiều Đào cười hì hì mài mực giúp Minh Phỉ: "Tuy mới ở chung nhau không bao lâu, Lục tiểu thư lại là thật tâm đau lòng tiểu thư. Lúc trước bộ dạng nàng như kia, như một cái con hổ nhỏ vậy."



"Đây chẳng phải chính là như câu nói kia ư, “người thân thì xương hương” (*) thôi." Minh Phỉ cười cười, "Ta cũng là thật tình yêu thương nàng." Minh Ngọc tuy nhát gan, cũng có chút yếu đuối, nhưng mỗi khi có người bắt nạt nàng, luôn luôn là người thứ nhất đứng ra giúp nàng.



(*): ý nói người thân của mình thì cái gì cũng tốt



Kiều Đào nói: "Hôm nay Tứ tiểu thư thật thảm." Nếu không phải nàng biết rõ toàn bộ, thậm chí còn tham dự trước sau, nàng cũng sẽ cho rằng Minh Phỉ vô tội đáng thương đến có chút ngây ngốc.



Minh Phỉ viết một chữ “hòa” thật lớn "Ttính tình của nó thật sự quá tệ, hi vọng sau này nó có thể trở nên ôn nhu biết lễ một chút mới tốt, nếu không về sau trưởng thành chỉ sợ sẽ càng phải chịu thiệt."


Thái Quốc Đống đau lòng không thôi, ra vẻ trấn định nói: "Muốn bao nhiêu bạc đáng giá nàng ồn ào như vậy? Lão gia ta chẳng lẽ đền không nổi?"



Trần thị giơ ra bốn ngón tay: "Như thế nào cũng cần có bốn ngàn lượng bạc, chỉ hơn không kém."



Thái Quốc Đống "A" một tiếng, cả kinh nói: "Làm sao mà đắt như vậy?” tiền bạc của hắn có tác dụng, cho tới bây giờ hắn chưa có lúc nào cần tiền bạc như bây giờ.



Trần thị nhíu mày nói: "Số lượng lại nhiều, cũng không phải gốm sứ đồ thô tầm thường, đều là đồ sứ tinh tế thượng đẳng, thiếp thân đã nhờ mối quan hệ, cầu nhân tình, nếu là người khác, nghe nói là kiểu gì cũng phải cần năm ngàn lượng." Dù sao Thái Quốc Đống chưa bao giờ biết mấy thứ này, còn không phải là do nàng định đoạt.



Thái Quốc Đống đau lòng giống như bị khoét một miếng thịt, lẩm bẩm: "Làm sao lại đắt như vậy? Cũng có chút đồ người ta dùng nhiều năm rồi, là đồ cũ."



Nam nhân lúc keo kiệt cũng rất keo kiệt, người ta ấy mà, cái gì dùng lâu rồi cũng là càng có giá, Trần thị âm thầm buồn cười, trên mặt lại hết sức đau khổ: "Kia lại có cách gì, đánh vỡ đồ của người ta đã là mất mặt lớn, nếu còn không đưa lại cho người ta cái gì đó ra hồn, sợ là về sau không ai còn dám cho chúng ta mượn đồ nữa rồi. Vậy cứ như thế này, thiếp thân cũng còn phải  tới từng nhà tới nhận lỗi, trái cây điểm tâm dược liệu gì gì đó cũng phải mang theo chút đi mới được."



Thái Quốc Đống ghét nhất chính là tính toán những thứ này, vừa nghe là đau đầu, không kiên nhẫn vẫy vẫy tay: "Nàng xem rồi làm đi."



Trần thị sầu khổ nói: "Thiếp thân vốn muốn tích cóp thêm chút bạc cho người, góp chừng ba vạn lượng bạc, bán thêm chút đồ cổ, tranh chữ gì đó cũng đại khái đủ rồi, nhưng đó lại là chỗ hổng  lớn như vậy."



Thái Quốc Đống càng thấy phiền hơn: "Vậy có thể làm sao? Đều là do hai kẻ không biết tốt xấu kia cắn xé lẫn nhau dẫn đến tai họa, lão gia bình thường dưỡng các nàng ăn ngon mặc đẹp, thời khắc mấu chốt các nàng chẳng những không thay phân ưu với lão gia ta, ngược lại còn cản trở lão gia ta." Chuyện tình lần này, hắn cho rằng chính là do Nhị Di Nương cùng Tứ di nương hai bên tranh thủ tình cảm, chó cắn chó, lôi kéo đưa đẩy mới có thể tạo thành cái kết quả kia. Trần thị trong lòng vô cùng thoải mái, làm bộ thở dài, lời nói thấm thía: "Lão gia, thiếp thân có câu này không biết có nên nói hay không."