Hỉ Doanh Môn

Chương 60 : Nhận thức chung (một)

Ngày đăng: 15:10 18/04/20


Thái Quốc Đống rũ mí mắt nói: "Ta và nàng là vợ chồng một thể, có cái gì không thể nói." Hắn đã phiền não tới cực điểm, sắp hỏng mất, ước gì Trần thị nhanh chóng đổi đề tài hoặc là biến mất trước mặt hắn, nhưng một Trần thị bình thường hết sức thiện giải hiểu ý người khác lúc này lại hết sức om sòm, ánh mắt cũng không chút tinh tường.



Trần thị thấy vẻ mặt hắn tỏ ra không kiên nhẫn, trong lòng vui vẻ. Cho nên nàng không cho hắn ngơi nghỉ một giây phút nào, chính là muốn ép hắn càng thấy phiền, nàng càng dễ lợi dụng sơ hở. Nàng nghiêm túc nói: "Chuyện cận thân của Minh Nhã lần này cho thiếp thân một manh mối rất lớn. Thiếp thân cho là, nế lòng người không đồng đều, vô luận bao nhiêu phú quý cũng không giữ được. Có lẽ, còn có thể biến thành họa to ngày sau cũng không chừng."



Thái Quốc Đống cả kinh: "Vì sao nói thế?"



Trần thị nói: "Lão gia, ngày đó Đại bá mẫu nhà ta ( Thái gia Tộc trưởng phu nhân) dạy dỗ thiếp thân nói: hôm nay trong nhà hai vị di nương đều có nhi có nữ, lại không chịu thua lẫn nhau. Ngài lại là người làm quan, nếu là chỉ làm quan nhỏ, vậy cả đời này, khoảng cách thê thiếp nam nữ thứ xuất cũng không có gì ghê gớm, tối đa cũng chỉ là một chuyện truyền miệng, để mọi người cười nói bàn bạc sau lưng mà thôi. Nhưng ngài là hy vọng của tộc nhân Thái thị, sau này nhất định muốn đi lên trên, muốn làm lớn quan, thế nên thiếp thân mặc kệ chuyện gì nhưng chuyện đó tuyệt đối không được. Tề gia trì quốc bình thiên hạ, cận thân trông nom không tốt gia đình, nếu là làm ầm ĩ thành vài chuyện gì đó ra ngoài, đó chính vật kéo chân sau của ngài, cho các Ngự sử kiếm chuyện chơi! Thiếp thân nghe Đại bá mẫu dạy bảo thật là xấu hổ a."



Vị Thái gia tộc trưởng phu nhân này đến từ một nhà công khanh đã lụi bại trong kinh thành, bình thường nói chuyện làm việc rất có kiến giải, Thái Quốc Đống vẫn tương đối kính trọng. Cho nên Trần thị cố ý mượn tên của nàng để nói chuyện này ra, để tránh Thái Quốc Đống cho là mình đang dạy dỗ hắn.



Thấy sắc mặt Thái Quốc Đống lập tức thay đổi, Trần thị vội vừa cười vừa nói: "Năm nay ngài bốn mươi tuổi rồi, mắt thấy bọn nhỏ sẽ phải trưởng thành, lại đều là thông tuệ khắc khổ, tương lai không thể thiếu ngày đi sĩ đồ, ngài lên trên phải càng cao, cũng càng dễ cho mấy đứa nhỏ thêm chút trợ lực phải hay không?" Nàng cố làm ra vẻ mặt bất cứ giá nào, "Ngài chớ ngại thiếp thân lắm mồm, những thứ khác không nói, của cải phong phú chút, tiền đồ của bọn họ khá hơn một chút, về sau cũng trôi qua thoải mái chút, giữa huynh đệ không đến nỗi vì nửa gian phòng một mẫu đất mà tổn thương hòa khí. Chúng ta già rồi cũng đỡ thao tâm."



Nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tương lai cái nhà này, không thể thiếu Thái Quang Đình thân là trưởng tử thừa kế, mấy thứ xuất con trai khác coi như ở riêng cũng không chia được bao nhiêu. Thái Quốc Đống đau lòng mấy con trai thứ xuất, thế nào chịu bọn họ chịu khổ?



Thái Quốc Đống quả nhiên bị đánh động, từ xưa vì chút tiền tài này mà huynh đệ đánh nhau cho bể đầu chảy máu không ít, trong lòng hắn cũng có suy tính, trầm giọng nói: "Vậy nàng nói, phải làm sao?"



Trần thị nói: "Muốn sau này không náo, thanh thản ổn định, giữ khuôn phép một lòng hầu hạ lão gia, vậy còn phải cùng họ nói quy củ. Không có quy củ, mọi người học quy củ thì sẽ không có rất nhiều phiền não thế này."


Hoa ma ma giống như bị kim châm đâm nhảy lên, cất tiếng lo lắng nói: "Phu nhân?"



Trần thị hạ mí mắt không nói lời nào, hồi lâu mới nói: "Cái người này mấy ngày này canh giữ ở bên cạnh Tam Tiểu Thư, cảm thấy nàng là người thế nào à?"



Mình không thể so với Dư ma ma, mình là người mẹ cả Trần thị cho, Trần thị cho tới bây giờ sẽ không yên tâm về mình. Hoa ma ma biết cái vấn đề này mình phải trả lời tốt mới được, châm chữ chước câu, lo lắng đề phòng nói: "Nô tỳ cảm thấy, Tam Tiểu Thư người này, cực kỳ, cực kỳ thông minh."



Trần thị cười nhìn  nàng: "Thế nào là thông minh?"



Hoa ma ma nói: "Cũng như nói, hôm nay nàng hai lần gặp Tứ Tiểu Thư, hoàn toàn phá vỡ sự kiện Tứ Tiểu Thư không có té xỉu."



Trần thị mặt không đổi sắc, hứ cho một tiếng.



Hoa ma ma nhắm mắt nói tiếp: "Nô tỳ cho là không phải tình cờ. Trong lúc này, nô tỳ bị nàng an bài mang theo bọn nha đầu vào trong phòng thu dọn đồ dạc cho Lục Tiểu Thư, nhưng Kiều Đào thủy chung không thấy đâu. Hơn nữa, cũng không có ở trong sân, cho đến các ngài sắp tới thì Kiều Đào mới lại lần nữa xuất hiện ở trong viện. Tiếp đến Tam Tiểu Thư đi thăm Tứ Tiểu Thư rồi."



"Ngươi muốn nói với ta chính là chút xíu thế này à?" Trần thị nhíu mày, "Cái người này làm ma ma giáo dưỡng ở trong phòng đó làm cái gì? Lúc cần ngươi không có, không cần ngươi thì ngươi cũng không có! Trong mỗi ngày ăn tốt uống tốt ngủ ngon, lúc nào muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, nghĩ cái gì thì làm cái đó đi? Ta lại không biết, Kiều Đào có thể diện được việc hơn ngươi đúng không?"



Chữ "phải không" Trần thị kéo thật dài, sắc mặt Hoa ma ma trắng bệch đứng lên: "Phu nhân, nô tỳ biết sai rồi......" Trong miệng nhận thức lỗi, ánh mắt lại lặng lẽ nhìn Dư ma ma đứng thẳng lưng phía sau Trần thị. Dư ma ma cũng thu không ít thu thứ gì đó của Đại công tử và Minh Phỉ, có mấy lần vẫn bà ta mang qua