Hỉ Doanh Môn

Chương 61 : Nhận thức chung (2)

Ngày đăng: 15:10 18/04/20


Editor: Trịnh Phương.



Chú thích: Có một đoạn thay đổi về tâm tình nhân vật nên xưng hô của Trần thị với Minh Phỉ sẽ đổi từ “ngươi- ta” thành “con- ta”.



Dư ma ma cười xòa nói: "Từ trước đến giờ, phu nhân vẫn luôn mềm lòng, lão sát tài này khó tránh khỏi sẽ bại hoại, sơ ý, lười biếng, nhưng dù gì thì nàng cũng là ma ma nuôi dạy ngài ban cho các vị tiểu thư, dĩ nhiên là có chức vị cao hơn so với những nha đầu, mama bình thường. Có người nịnh nọt các nàng, không dám để cho các nàng phiền lòng, đó cũng là do phu nhân có thể diện."



Trần thị nhận lấy bát tổ yến quý giá, dùng cái thìa nhỏ bằng bạc thong thả ung dung múc lên đút vào miệng, nhai kỹ nuốt chậm. Ăn được nửa chén nhỏ, nàng mới nói: "Ma ma ngồi đi! Ngươi là người theo ta từ nhỏ, ta cũng không muốn không cho ngươi mặt mũi. Nhưng ta cho ngươi đi theo Tam tiểu thư, ngươi không thể không để bụng. Nếu tương lai nàng có thể thành công, vậy ngươi cũng có thể nở mày nở mặt, ngươi cũng có thể có bỏ mặc một vài việc, nhưng không được quá sao nhãng đối với công việc của mình! Tam tiểu thư còn nhỏ, trước kia lại được nuôi dưỡng ở nông thôn, bọn nha đầu trong việc không hiểu chuyện, ngươi phải giúp nàng quản mới được."



Thái độ của Hoa ma ma lại thêm mấy phần kính cẩn nghe theo so với lúc trước, cúi đầu cúi người: "Về sau nô tỳ cũng không dám nữa. Nếu Tam tiểu thư bảo nô đi hướng đông, nô tỳ liền đi hướng đông; Tam tiểu thư bảo nô đi hướng tây, nô tỳ liền đi hướng tây*."



*Tóm gọn lại thì chỉ có 4 chữ thôi: “Nói gì nghe nấy”:3



Trần thị "Xì" một tiếng bật cười, dùng khăn tay tử lau miệng, cười nhìn Hoa mama, nói: "Hoa ma ma nói lời này thật đúng là... Vừa rồi không phải Dư mama đã nói rồi sao? Ngươi là ma ma nuôi dạy do ta phái ra, đại biểu cho thể diện của ta đấy. Nếu việc gì cũng cần ngươi phải tự làm lấy, người ta sẽ nói Tam tiểu thư không biết thương cảm cho ngươi."



Hoa ma ma mồ hôi đầy đầu.



Trần thị lại hỏi: "Nha đầu Mai tử kia thế nào?"



Hoa ma ma rốt cuộc cũng tìm được chuyện có thể nói: "Nha đầu kia quá mức ngu xuẩn, căn bản không biết làm cho Tam tiểu thư vui long, dạy cũng như không! Đến nay chỉ có thể làm một nha đầu chăm sóc chó!"



Ánh mắt Trần thị lóe lên: "Ta biết rồi! Đi đi, hầu hạ cho cẩn thận."




Trần thị cười lên: "Ta bảo đảm sẽ không nói cho hắn."



Minh Phỉ lúc này mới thấp giọng nói: "Tứ muội muội vẫn luôn nhìn con không vừa mắt, con nghĩ tới nghĩ lui, hình như sau khi trở lại cũng chưa từng xin lỗi nàng, nhưng con nghĩ, chỉ cần con đối xử tốt với nàng, cuối cùng thái độ của nàng sẽ khá hơn một chút, nhưng vẫn luôn không có cơ hội. Hôm qua, con nghe lời của mẫu thân, đi Quỳnh Hoa viện, vừa vặn nghe nói nàng bị bệnh, con liền mang theo Minh Ngọc đi thăm nàng, nhưng nàng vẫn nhục mạ con. Con khó tránh khỏi tức giận, con nghĩ phụ thân thương nàng, nhất định sẽ đến thăm nàng, liền muốn cho phụ thân biết nàng thường bắt nạt con, cũng muốn xả giận giúp Minh Ngọc, cho nên con bảo Kiều Đào đi xem, nếu như nhìn thấy các ngươi đã tới, liền gọi con. Con cố ý chạy đến gây sự với này... Bình thường Hoa ma ma rất nghiêm nghị, không dám để nàng biết, con cố ý bảo nàng rời đi." Trần thị rất khôn khéo, cho nên không thể gạt được nàng, huống chi nhìn bộ dáng này, chắc hẳn Trần thị đã có chỗ cố kỵ rồi, còn không bằng mở miệng nói rõ, ra vẻ bản thân lệ thuộc và tin tưởng hoàn toàn đối với Trần thị.



Trần thị không nói lời nào, Minh Phỉ hạ mí mắt. Từ những khe hở trên hàng lông mi, thấy nàng nửa buổi không nói lời nào, đã kinh lại sợ, vẻ mặt đưa đám lôi kéo ống tay áo bà, run giọng nói: "Mẫu thân, con sai rồi. Về sau cũng không dám nữa, nàng mắng con, đánh con, con đều sẽ không đánh trả, không làm mẫu thân thêm phiền toái, mẫu thân không nên đuổi con đi, con sợ. Con không muốn ăn đói mặc rách, con thật sự biết lỗi rồi, ngài không cần không để ý đến con..." Nói xong, nước mắt rơi đầy mặt.



Trần thị dùng ánh mắt phức tạp nhìn nàng, cuối cùng để tay ở trên lưng nàng vỗ nhẹ, nhưng lại không dám nói quá nặng lời với Minh Phỉ, chỉ thở dài một hơi: "Con muốn làm thân với nàng không có sai, tức giận cũng không sai, nhưng lại quá lỗ mãng. Con gạt Hoa ma ma ra, nếu xảy ra tranh chấp, chúng ta lại trễ tới một bước, ngay cả một người khuyên can cũng không có, còn không phải là con cùng Minh Ngọc chịu thua thiệt..."



Minh Phỉ được đằng chân lân đằng đầu, dụi đầu vào trong ngực Trần thị: "Mẫu thân, nữ nhi rất uất ức, chẳng lẽ nữ nhi không phải là con ruột? Tại sao Minh Tư lại bắt nạt con như vậy? Nữ nhi cũng không muốn đi gặp các vị bằng hữu thân thiết cùng nàng, nàng lại không cho ta mặt mũi, con không phải sao chổi…" Nàng nhớ tới trước kia chịu đủ loại uất ức, ngược lại thật sự khóc đến đau lòng, khóc bù lu bù loa.



Trần thị dịu dàng vuốt lưng Minh Phỉ, dịu dàng dụ dỗ: "Đúng, con không phải sao chổi, con khôn khéo nhất, hiểu chuyện nhất. Tốt lắm, đừng khóc, mau thu nước mắt lại, cẩn thận lại bị người khác chê cười."



Minh Phỉ nén lệ, không có ý tứ ngồi dậy bụm mặt: "Mẫu thân..."



Dư ma ma muốn tới rửa mặt cho Minh Phỉ, Trần Nhiễm lại tự nhận lấy khăn, tự mình lau nước mắt cho nàng, cười nói: "Khóc thành một con mèo nhỏ rồi."



Minh Phỉ ngửa mặt bất động, chờ Trần thị lau mặt cho nàng, tựa đầu trên vai Trần thị: "Mẫu thân thật thương con, chưa bao giờ có người thương con như vậy... con nhất định không khiến mẫu thân mất thể diện."



Trần thị nhân cơ hội nói: "Được, vậy về sau con muốn làm gì, trước tiên phải nhớ thương lượng với mẫu thân, nghe lời Hoa ma ma, không được giữ tính tình nóng nảy. Nếu con không chịu thua kém, ta liền nói chuyện của con cho phụ thân." Rồi lại hỏi nàng: "Có người tới báo cáo tình hình của Chu ma ma, nói nàng khuya khoắt lại ngồi khóc, có chuyện này sao?"