Hỉ Doanh Môn
Chương 64 : Nghe tin bất ngờ (2)
Ngày đăng: 15:10 18/04/20
Editor: Trịnh Phương.
Thái Quốc Đống kiểm tra bài tập của Thái Quang Đình xong, cảm thấy hết sức hài lòng, vẫn mặt lạnh nghiêm nghị dặn dò: "Có câu nói: “Tiễn mễ trường nhân đích chí khí, nhi nữ trường nhân đích uy phong”*. Tuy là nhà chúng ta không thiếu những thứ này, nhưng ta cũng đến lúc con cái báo hiếu với phụ mẫu! Vận khí của người rất tốt, mới làm bài kiểm tra thì đã vượt qua thi Hương, không cần khổ sở chịu đựng thêm ba năm. Sau này ngươi đi phải học hành chăm chỉ, không có chuyện gì thì ít đi ra ngoài đi dạo, toàn lực chú trọng vào cuộc thi Hương trong tháng Tám, không làm ta mất thể diện!" Trong mấy nhi tử của ông, người có thiên phú học tập nhất chính là Thái Quang Đình. Là trưởng tử, ông khó tránh khỏi ôm hi vọng rất lớn đối với Thái Quang Đình.
*Tạm dịch: Tiền bạc làm nên tham vọng của con người, con cái làm nên uy tín của con người.
Thái Quang Đình rất cung kính đáp: "Phụ thân yên tâm, nhi tử nhất định không phụ sự kỳ vọng của ngài."
Minh Phỉ ở một bên không yên lòng nghe Trần thị giảng giải kĩ thuật thêu thùa, một bên lo lắng Thái Quang Đình phải chịu áp lực quá lớn, ngược lại gây hại cho chính hắn. Nàng hiểu rất rõ loại người như Thái Quang Đình... Áp lực, hắn vẫn cho rằng chỉ có học hết sách, thi đậu công danh, mới có thể bảo vệ nàng và Minh Ngọc.
Không biết có phải bởi vì Thái Quang Đình làm bài tập rất tốt hay không, tâm tình Thái Quốc Đống cũng không tệ, lại kể một đoạn chuyện xưa về các kì nữ, liệt nữ ở triều đại trước cho hai tỷ muội Minh Phỉ cùng Minh Ngọc nghe, lại dặn dò tỷ muội hai người phải đoàn kết tiến tới: "Mặc kệ tương lai các ngươi đi tới đâu, các ngươi đều phải nhớ, các ngươi là nữ nhi Thái gia, vinh quang của Thái gia chính là vinh quang của các ngươi, không có Thái gia cũng không có các ngươi!" di$end&anl2e!quy9dO0n
Trần thị sẵng giọng: "Lão gia, bọn nhỏ còn nhỏ, nói cái này với các nàng làm gì?"
Thái Quốc Đống thở dài nói: "Không nhỏ, có một số đạo lý, hiện tại không dạy, tương lai lớn lên cũng đã muộn." Hắn liền nghĩ tới Minh Tư. Minh Tư vẫn luôn là nữ nhi hắn sủng ái nhất. Ngày trước, hắn chỉ nghĩ rằng tính tình của Minh Tư kiêu ngạo, lại không nghĩ rằng thế nhưng nàng ta lại tranh cường ác đấu không để ý đại cục như vậy, thậm chí không để ý tình tỷ muội.
Minh Phỉ thấy cảm xúc của ông đột nhiên trầm xuống, liền thử dò xét mà nói: "Phụ thân đang nhớ tới Tứ muội sao?"
Thái Quốc Đống không nói gì. Ánh mắt của Trần thị phóng điện quét tới, không đợi Minh Phỉ nói tiếp, bà liền cười nói: "Lão gia chớ lo lắng, thiếp thân tin rằng, trải qua chuyện lần này, Minh Tư nhất định sẽ hiểu chuyện hơn rất nhiều. Nếu ngài lo lắng về nàng thì hãy đi nhìn nàng một chút, nàng nhất định sẽ rất vui."
Thái Quốc Đống cười nhẹ một tiếng, quả thật đứng lên nói: "Ta đi xem nàng." Yêu thương nhiều năm như vậy, dù có tức giận, cũng thể nói bỏ là có thể bỏ xuống được. Ông đã muốn đi nhìn từ sớm, nhưng lại cảm thấy không bỏ được mặt mũi, đề nghị này của Trần thị xem như đã chạm đến tâm khảm ông rồi.
"Lão gia đi tới đó thì nên nói lời nhẹ nhàng một chút, da mặt của nữ hài tử rất mỏng." Trần thị vội dẫn đầu mọi người đưa Thái Quốc Đống ra cửa.
Đồ cưới của Trương thị? Minh Phỉ đột nhiên có hứng thú. Trong ba năm Nhị di nương cầm quyền, Thái Quang Đình chẳng những còn sống từ trong tay Nhị di nương, mà còn bảo vệ được đồ cưới của Trương thị? Độ khó cũng quá cao rồi? Di*end^anl&e#quY5d%on
Thái Quang Đình thở dài. Kiều Đào rất có ánh mắt mà viện cớ đưa Hỉ Phúc tới phòng Minh Ngọc chơi. Lúc này, Thái Quang Đình mới nói: "Đồ cưới mẫu thân lưu lại không coi là nhiều, nhưng cũng không hề ít, dù gì cũng vẫn có thể mua thêm một phần đồ cưới tốt cho muội và Minh Ngọc."
Đồ cưới của mẫu thân thường để lại cho nhi tử cùng nhi tức phụ (con dâu), Thái Quang Đình tỏ thái độ như vậy, Minh Phỉ không thể không cảm động: "Nhưng đó là đồ của ngươi."
Thái Quang Đình cười nhẹ một tiếng: "Nếu ta thi đậu công danh, cái gì cũng không thiếu!"
Thật đúng là một tiểu tử có khí phách.
Minh Phỉ tán thưởng cười: "Ta rất bội phục ca ca, chẳng những bảo vệ được đồ cưới của mẫu thân, thông qua bài kiểm tra năng lực từ lần đầu tiên, còn có thể tính toán chu đáo như vậy cho muội cùng Minh Ngọc."
Thái Quang Đình cười ha ha: "Thật ra thì cũng không hoàn toàn dựa vào ta. Ngươi đã từng gặp bà bác (bác gái của cha) chưa?" Thấy Minh Phỉ có chút hồ đồ, liền nhắc nhở nàng: "Chính là người hơn 50 tuổi, tóc đã bạc trắng, vừa cao lại mập, nhìn cũng rất nghiêm nghị đó."
Hắn vừa nói như vậy, Minh Phỉ liền hiểu. Người hắn nói tới chính là phu nhân gia chủ Thái gia, Phan thị. Khi Minh Nhã xuất giá, nàng đã từng thấy vị phu nhân kia vài lần, chỉ nhớ rõ khí thế của nữ nhân kia rất mạnh, còn có một đôi mắt sắc bén, cách đối xử với nàng cũng không có gì đặc biệt khác thường.
"Nhà cậu cách đây quá xa, ông ngoại cùng bà ngoại lại đều đã qua đời, không thể trông cậy. Trước khi qua đời, mẫu thân đã từng giao đồ cưới cho bà bác trước mặt mọi người, nói rõ tương lai ta thành thân liền giao trả cho ta. Lúc ấy tổ mẫu cùng phụ thân đều cảm thấy rất mất thể diện, rất tức giận… Nhưng bà bác nói, trong luật pháp viết, đồ cưới của nữ tử vốn chính là để lại cho nhi tử, ngoài ra, bất cứ ai cũng không được động vào, cứ như vậy ép xuống đưỡ mọi chuyện. Sau khi tổ mẫu chết, khi tới phúng viếng, nàng đã nói với người kia rằng, nếu như người kia có thể chăm sóc tốt cho người trong nhà, hiền lương thục đức, coi như cho dù phụ thân không đồng ý, nàng cũng sẽ động viên người trong tộc ủng hộ người kia phù chính, lại thường xuyên phái người tới xem ta cùng Minh Ngọc, Minh Bội cùng Quang Chính cũng dính vào chuyện này. Nhưng thời hạn để tang tổ mẫu vừa mới hết, nàng liền tự mình tới cửa Trần phủ làm mai."
Hắn có thể thuận lợi sống sót là dựa vào lực lượng trong tộc, khiến Nhị di nương không thể không cố kỵ. Cũng chính bởi vì Nhị di nương bị cản trở, cho nên mới có thể đổ toàn bộ tức giận cùng thù hận lên người Minh Phỉ vốn không có ai thèm để ý.
Thái Quang Đình miêu tả rõ ràng lời nói của vị phu nhân gia chủ, cuối cùng tổng kết: "Từ nửa năm trước, bà bác đã bắt đầu cho ta tiền, cho nên ta mới có tiền cho muội. Nàng là đại ân nhân của ba huynh muội chúng ta, muội và Minh Ngọc nhất định phải kính trọng nàng giống như đối với tổ mẫu."