Hỉ Doanh Môn
Chương 65 : Hoa yến (một)
Ngày đăng: 15:10 18/04/20
Edit: Thu Lệ
Đình Thái gia được xây dựng dựa theo góc Tây Nam của Thái phủ, nếu muốn bàn về đại khí, thì không đuổi kịp Trần phủ, nếu muốn bàn về tinh xảo thanh tịnh đẹp đẽ, thì không đuổi kịp Cung phủ, chỉ có điều thắng ở hai buội hoa sơn trà Thiên Diệp vô cùng trân quý.
Hoa sơn trà Thiên Diệp này không giống với hoa sơn trà bình thường, cây cao mười trượng, lớn như một cái đình, đóa hoa to cỡ miệng bát, được từ bảy mươi đến hơn một trăm ba mươi cánh hoa sắp hàng thành mười chín đến hai mươi ba vòng, trình tự rõ ràng, sắp hàng tự động, hơn nữa màu sắc lại như ánh bình minh, mùi thơm thoang thoảng, phiến lá xanh biếc bóng loáng, có vẻ hết sức ung dung hoa quý, hết sức hiếm lạ. Bởi vì xinh đẹp hiếm có, hàng năm đều có mấy người tao nhã như vậy sẽ đến Thái gia ngắm hoa ngâm thơ.
Ngày trước, Trương thị không thích mở yến thưởng hoa gì đó, nhưng Trần thị lại rất thích làm chuyện này, bởi vì, chỉ vì đây là cách tốt nhất để có quan hệ tốt với các nữ nhân và hỏi thăm tin tức.
Đình thị hỗ không lớn, bên trong chỉ có thể bày một bàn, cứ như vậy bị các phu nhân chiếm lấy rồi, chỗ các tiểu thư ngồi được chọn dưới tàng cây anh đào già cách đình hai trượng. Lúc này cây anh đào đang nở hoa, khắp tàn đây đều giống như nắm tuyết, gió vừa thổi, cánh hoa anh đào bay xuống theo gió, cũng có mấy phần ý cảnh ở bên trong.
Bởi vì Minh Ngọc bị tiêu chảy không thể ra bữa tiệc, Minh Phỉ đi trễ mấy bước, xa xa quét mắt một lần, không thấy trưởng tôn Trần gia trong truyền thuyết. Trần thị đang cười tủm tỉm nói chuyện với mấy vị phu nhân quen mặt, ngoài dự liệu của nàng, Nhị Di Nương mấy ngày nay vẫn cáo ốm không ra thế nhưng đang cùng Tam di nương, Tứ di nương đứng sau lưng Trần thị đảm đương chức trách nha hoàn.
Nhị Di Nương mắt tinh, là người đầu tiên nhìn thấy Minh Phỉ, cười nói: "Tam Tiểu Thư tới rồi? Lục Tiểu Thư khá hơn chút nào không?"
Minh Phỉ vội vàng cười tiến lên hành lễ chào hỏi với mọi người, mọi người đều quan tâm hỏi: "Lục Tiểu Thư ra sao?"
Minh Phỉ cung kính trả lời: "Làm phiền các vị trưởng bối quan tâm, đêm qua muội ấy bị lạnh nên mới uống thuốc nghỉ ngơi." Khó mà nói Minh Ngọc bị tiêu chảy, sợ người ta nói nàng là nữ hài tử tham ăn. Mọi người ồn ào lộn xộn biểu lộ quan tâm, không biết có phải do ảo giác hay không, Minh Phỉ cảm giác Nhị Di Nương nhìn nàng với nụ cười có chút không bình thường. Đợi nàng nhìn lại một cái nữa, Nhị Di Nương đã rũ mắt xuống.
"Mẫu thân, ta đi bên kia chiêu đãi các vị tỷ tỷ." Minh Phỉ khuất tất cáo lui, Trần thị dặn dò mấy câu rồi để nàng đi qua. Cung Nhị phu nhân nhìn bóng dáng thỏa đáng của Minh Phỉ, giống như lơ đãng nói: "Còn nhỏ tuổi mà đã trầm ổn như thế, thật sự là không tệ. Tuổi mụ bao nhiêu? Đã nghị hôn chưa?"
"Nàng mới mười tuổi thôi, không vội." Trần thị hàm hàm hồ hồ chuyển đề tài, nói đùa cùng mọi người.
Cung Tịnh Du gắt gao kéo Cung Tịnh Kỳ: "Sau này muội không muốn ra ngoài cùng nương nữa sao?"
Cung Tịnh Kỳ nhìn chằm chằm Trần công tử, uy hiếp nói: "Ngươi còn gọi lung tung nữa, ta liền đi mời Trần Đại nãi nãi tới chủ trì công đạo! Một nam nhân mà khi dễ nữ hài tử thì coi là gì?"
Trần công tử lập tức cụp lông mày xuống, nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Hẹp hòi! Ta khi dễ ngươi khi nào?"
Một đám hài tử anh no rỗi chuyện! Minh Phỉ lộ ra nụ cười ngọt ngào đến chết người: "Là đại biểu ca đúng không?"
Trần công tử nhìn nàng một cái: "Đúng, Thái tam, ngươi nhớ cho kĩ, ta là Đại Biểu Ca Trần Chí của ngươi. Về sau khi ta nói với ngươi thì ngươi phải trả lời ta trước, mà không phải nói lảng sang chuyện khác."
Minh Phỉ nghẹn.
Trần công tử tâm tình thật tốt cười ha hả: "Thôi, không đùa ngươi, không gọi ngươi là Thái tam nữa, Tam biểu muội!"
Minh Bội cũng gọi theo một tiếng: "Đại Biểu Ca!"
Trần công tử cũng không thèm nhìn Minh Bội một cái, sải bước đi về phía Mai Tử, ra lệnh: "Đưa nó cho ta!"
Mai Tử hoàn toàn không hỏi ý kiến của Minh Phỉ, rất tự nhiên giao Hỉ Phúc cho Trần công tử. Trần công tử ôm Hỉ Phúc đi thẳng vào vườn, hai đại nha hoàn của hắn thấy thế vội bước theo: "Công tử, ngài muốn đi đâu? Công tử, ngài đừng có chạy lung tung!"