Hỉ Doanh Môn
Chương 66 : Hoa yến (nhị)
Ngày đăng: 15:10 18/04/20
Edit: beyours07
Minh Phỉ hung hăng trừng mắt nhìn Mai Tử một cái, thấp giọng quát: "Còn không mau đi theo đi! Mai Tử ngẩn người, vội vàng hành lễ, bước nhanh đuổi theo.
Minh Phỉ quay đầu nhìn tiểu cô nương mặc áo màu lục kia phúc phúc thân: "Đây chắc chính là Oánh tỷ tỷ phải không?"
"Đúng. Ta là Trần Oánh." Tiểu cô nương kia nheo nheo mắt cười, dường như quen thuộc mà nắm tay Minh Phỉ cùng nhau đi lên đình. Minh Phỉ vội vàng gọi Minh Bội đang bị xem nhẹ bắt kịp.
Trần đại nãi nãi đang giải thích cùng mọi người: " Phu nhân chúng ta vốn muốn tới, nhưng đúng lúc trong nhà có chút chuyện, nên đành để cho ta nói lời xin lỗi cùng các vị!"
Tất cả mọi người đều nói không có việc gì, không cần khách khí. Trần thị nhìn Cung nhị phu nhân với vẻ xin lỗi, trên mặt Cung nhị phu nhân vẫn cười, nhưng nụ cười cũng đã cứng ngắc, trong mắt lại càng là một chút ý cười cũng không có. Năm ngàn lượng bạc mua một hội Thưởng Hoa, đợi bao lâu, không thấy chính chủ, chỉ đến ba bốn cái tiểu chủ không thể nào làm chủ, thật sự coi như bạc của nàng là tặng à? Nếu không có sự ân cần của Trần thị, nàng đã sớm bỏ đi rồi.
Trần thị cười cười khơi mào câu chuyện: "Vì sao mọi người tới trễ? Làm hại mọi người cùng chờ lâu như vậy, hai người đều phải phạt một ly rượu!" Tam di nương sớm cực có ánh mắt rót đầy hai ly rượu Kim Hoa, lần lượt đưa cho hai vị thiếu nãi nãi Trần gia: "Mời hai vị nãi nãi uống cạn chén này.”
Trần đại nãi nãi cười với Trần thị: "Gả người rồi vẫn vui đùa như vậy, chỉ nhớ chuốc ta và chị dâu muội rượu, sớm biết thế lúc trước lúc ở nhà không nên bỏ qua muội!"
Trần thị cầm lấy rượu đi rót cho nàng: "Quá thời hạn là xoá bỏ! Tỷ uống chén này trước rồi nói!" Mọi người ồn ào một trận, nhìn Trần đại nãi nãi và Trần Tam nãi nãi uống rượu một giọt không còn thừa mới buông tha hai người.
Trần đại nãi nãi mặt đỏ như thoa phấn hỏi: "Các tiểu cô nương đâu rồi? Làm sao không thấy? Ta mang lễ vật cho cho các nàng, mau gọi các nàng ra nhận đi."
Minh Phỉ cùng Minh Bội đứng ở bên ngoài đình chờ nghe thấy tiếng vội vàng tiến lên hành lễ: "Đại cữu mẫu vạn phúc, tam cữu mẫu vạn phúc."
"Cứ như vậy nói chuyện, ăn ăn uống uống, thật sự là nhàm chán." Cung Nhu Du không kiên nhẫn lấy tay chống cằm, "Minh Phỉ, nhà các ngươi có gì thú vị không? Tỷ như đánh đu chẳng hạn."
Minh Phỉ thật đúng là bị hỏi ngơ ngác rồi, nàng mới vừa trở về, làm sao biết những thứ này?
Vẫn lại là một đại nha hoàn tên là Thúy Tụ đứng đằng sau Minh Bội cười nói: "Hôm nay thời tiết quang đãng, lại có có, không bằng các tiểu thư đi thả diều đi. Trong phủ chúng ta có mấy chiếc diều, là từ phương Bắc tới, cực kì tinh xảo, lại bay cực cao."
Cung Nhu Du vừa nghe, đã nhảy dựng lên "Thật sao? Ta đi hỏi thẩm thẩm Thái gia mượn diều thôi."
Trần thị nghe nói nhóm nữ hài tử muốn đi thả diều, cực kỳ không vừa ý, hôm nay nhiều người phức tạp, lại không biết Nhị Di Nương cuối cùng muốn làm cái gì, nàng chỉ có thể canh phòng nghiêm ngặt, để toàn bộ ở ngay trước mắt để có thể khống chế được.
Nhóm nữ hài tử muốn đi thả diều, không thể không có người đi theo, chẳng phải lại phải phân chia nhân thủ? Mà vốn nhân thủ là không đủ.
Đang lúc trầm ngâm suy nghĩ, chợt nghe Nhị Di Nương nở nụ cười nói một tiếng, tố cáo kể tội, nói: "Diều đúng là có, nhưng trong phủ chúng ta không có chỗ chơi diều mà."
Tứ di nương luôn đối nghịch cùng Nhị Di Nương, lập tức phản bác: "Ai bảo không có? Trước kia chẳng phải đại tiểu thư thả ngay bên hồ à?" Lại cười cười với Trần thị "Phu nhân, nơi đó có khoảng đất trống, cây cối cũng thấp bé thưa thớt, đúng là chỗ tốt để thả diều." Truyện chỉ đăng tải trên diễn đàn LQĐ.
Nhị Di Nương nhìn nàng liếc mắt một cái: "Nơi đó núi đá lởm chởm... Chỗ lại không lớn, các tiểu thư lại nhiều, khó tránh khỏi không chạy được..."
Vì sao Nhị Di Nương tìm mọi cách cản trở? Là thật sự có quỷ hay là cố ý làm vậy? Trần thị hơi chút suy nghĩ xong đã có chủ ý, cười với Cung Tịnh Kỳ nói: "Đã có chỗ, thì đi thử xem đi, nếu là chơi không vui cũng đừng oán thím...." Lại chỉ sắp xếp Tam di nương cùng Hoa bà tử phụ trách chuyện này.