Hỉ Doanh Môn
Chương 71 : Hy sinh (2)
Ngày đăng: 15:10 18/04/20
Editor: Trịnh Phương.
Tứ di nương chỉ sợ Thái Quốc Đống liền tin lời Thái Quang Chính, cười lạnh một tiếng, nói: "Nhị công tử! Mọi người đều biết ngươi hiếu thuận với di nương của ngươi, nhưng hiếu thuận cũng không nên làm như vậy! Ngươi gánh tội thay nàng để báo hiếu, vậy cái hiếu của ngươi đối với lão gia để ở đâu? Sách thánh hiền cũng không có dạy ngươi ngang ngược với di di đi?" Trong lúc tình thế cấp bách, tài ăn nói của nàng ta lại tốt hơn rất nhiều so với bình thường.
Thái Quang Chính dập đầu hai cái với Thái Quốc Đống, cất cao giọng nói: "Phụ thân, nhi tử bất hiếu, cô phụ kỳ vọng cùng ơn sinh dưỡng của ngài. Nhưng nếu hôm nay nhi tử làm này con rùa đen rút đầu, trơ mắt nhìn di nương vì sai lầm của nhi tử mà khổ sở, nhi tử càng cảm thấy có lỗi với ngài! Nhi tử không nói lung tung, nhi tử có chứng cớ."
Hắn lau lệ cùng máu trên mặt, lấy ra mấy món đồ từ trong lồng ngực, đưa từng cái cho Thái Quốc Đống nhìn: "Trong cái bình này, là thuốc gây mê Tứ đệ. Biết trong nhà có khách tới, ta lén đi nói với Tứ đệ, muốn thả diều, ngồi thuyền lớn, còn có con chó nhỏ thật đáng yêu, Tứ đệ quấn ta muốn đi. Ta nói với hắn, Tứ di nương cùng phu nhân cũng sẽ không để hắn đi, nếu hắn thật sự muốn đi, trừ phi hắn lén trốn ma ma và nha hoàn để ra ngoài, ta sẽ chờ hắn ở bên ngoài. Hắn quả nhiên đi ra, người của ta liền hạ thuốc mê cho hắn, ôm tới bên hồ...... Cái trâm hoa này vốn là một đôi. Một cái con cho Thúy Tụ bên người Ngũ muội muội, ta muốn nàng nghĩ biện pháp đưa các vị tiểu thư tới bên hồ thả diều, tiện thể dẫn Tam muội muội tới, có người đang chờ nàng ở đó. Trong lúc đó, ta vẫn luôn ngồi ở trong sân, dù xảy ra chuyện gì, tất cả mọi người đều có thể chứng minh ta vô can. Di nương cũng không biết gì. Nếu phụ thân không tin, có thể hỏi mẫu thân một chút, Tam muội muội, Ngũ muội muội, người đề nghị thả diều vào ngày hôm đó có phải là Thúy Tụ hay không? Di nương có phải một mực khuyên mẫu thân không cho các tiểu thư đi chơi diều hay không? Nếu như phụ thân còn không tin, có thể đi tới dưới tang cây hoa hạnh trong viện của ta xem một chút, nơi đó chôn năm mươi lượng hoàng kim dùng để mua chuộc người ra tay. Còn nữa, ngày đó, ta lén đi tìm Tứ đệ vào giờ Thân canh ba*, mặc một cái áo màu vàng đỏ, tiểu nha hoàn trong phòng Tứ đệ cũng nhìn thấy."
* Khoảng từ 15-17h (giờ Thân). Còn giờ Thân canh ba mình cũng không biết là mấy giờ _._ Trên gg có ghi canh ba là từ 23h- 1h nhưng theo tình huống trên thì mình nghĩ Thái Quang Chính muốn nói tới giờ Thân.
Hắn nói đạo lý rõ rang xong, Thái Quốc Đống trợn mắt há mồm, giống như hắn chưa từng biết đứa con trai này. Di*end&anl0e!qu*yDon
Tứ di nương đã hoàn toàn tin tưởng lời giải thích của Thái Quang Chính, nhào tới giống như con hổ phát điên, dùng sức tát hắn hai cái bạt tai, lớn tiếng mắng: "Ta đánh chết cái đồ ác độc nhà ngươi! Hắn mới bốn tuổi, hắn là đệ đệ ruột của ngươi đó! Hắn có lỗi gì? Hắn có lỗi gì với ngươi?"
Thái Quang Chính nghiêng đầu, hạ mí mắt, lạnh nhạt mà lạnh lùng nói: "Di nương đừng nói như vậy, hắn cũng không phải là em trai của ta. Hắn cũng không phải là cùng một mẹ với ta, cách một cái bụng với ta đấy. Ngươi mỗi ngày đều tính kế thân mẫu* ta, làm hại nàng đầy bụng uất ức lại không thể nói, tương lai ta còn phải phân chia gia sản với hắn, giữ lại hắn sớm muộn gì cũng là gieo họa!"
* Mẹ ruột.
Lời còn chưa dứt, Thái Quốc Đống đã bạo phát, tiện tay cầm lấy chổi lông gà cắm trong bình, điên cuồng đánh vào người Thái Quang Chính còn đang quỳ, vừa đánh vừa chửi: "Súc sinh! Tên súc sinh này! Sao ta lại sinh dưỡng một tên lòng lang dạ sói như ngươi! Ta đánh chết ngươi, đánh chết ngươi!"
Không ngoài dự đoán của Minh Phỉ, ngày thứ hai, Hàn quản gia cùng Dư ma ma liền đặt vật chứng lên mặt bàn, tất cả chứng cớ đều chỉ hướng về Nhị công tử Thái Quang Chính dịu dàng đôn hậu. Thái Quốc Đống giận đến nỗi lập tức muốn khai trừ hắn khỏi tộc phổ, đưa lên cho quan phủ.
Vừa Trần thị kéo hắn, hết lời khuyên bảo, nói rằng ngoài việc giữ thể diện cho gia tộc, danh tiếng làm quan của lão gia càng quan trọng hơn! Tuyệt đối không thể giao việc này cho quan phủ phán xử. Gia chủ Thái gia bí mật tới Thái phủ lần nữa, tự tay xóa bỏ tên Thái Quang Chính ra khỏi tộc phổ, nhốt hắn vào một tiểu viện trong Thái phủ, cả đời không cho phép đi ra ngoài làm gia tộc mất mặt xấu hổ.
Thái Quốc Đống bệnh đến không thể xuống giường, Trần thị tự chủ trương mà trói Tiểu Ngư và ma ma kia, cùng với Thải Bình, Thải Tú, vài người bên cạnh Thái Quang Chính đưa đến phủ nha, nói là gia bộc cấu kết với sơn phỉ cố gắng bắt cóc Thái Quang Chính để tống tiền. Lại chuẩn bị lễ vật, gióng trống khua chiêng đi Cung gia, cảm tạ Đại công tử Cung gia đã không màng nguy hiểm mà cứu giúp.
Trần tri phủ luôn luôn tự xưng là thanh liêm, khi xử lí vụ việc bắt cóc nhi tử của mệnh quan triều đình đương nhiên muốn xử lí nghiêm khắc, tiếp tục tra hỏi để tìm bắt tất cả đồng bọn của sơn tặc, ai ngờ mấy nữ tặc này không chịu khai, lại không chống đỡ được hình phạt, cho nên liền chết.
Trần tri phủ vẫn chưa hả giận, sai người ném họ cửa thành thị phơi thây ba ngày, dọa cho bọn buôn người, ăn trộm, đạo tặc trong Thủy thành rối rít thu tay lại, tận lực tránh né.
Một cuộc gièm pha vì vậy mà được che giấu đi.
Trong cả sự kiện, Minh Phỉ không hề bị nhắc tới. Bị bắt cóc, được cứu, từ đầu đến cuối chỉ có Tứ công tử Thái gia. Mà Nhị di nương, bởi vì gặp phải sơn tặc, quá mức sợ hãi, phải tĩnh dưỡng, không thể gặp khách—— Mặc dù Thái Quang Chính mất đi tiền đồ, cũng không thể đền bù được việc nàng không biết nuôi dạy con, tham ô tiền của công, cay nghiệt với Minh Phỉ, nhưng rốt cuộc thì nàng vẫn còn có thể kéo dài hơi tàn.
Thái Quốc Đống bệnh nặng một trận, sau khi khỏi bệnh, một đầu vốn màu đen nhánh trơn bóng tóc lại đã xen lẫn lấm tấm hoa râm. Hai mươi sáu tháng hai, Minh Phỉ nhận được lệnh của Thái Quốc Đống, rốt cuộc được phép ở chung với Minh Ngọc, thuận lợi vui vẻ dọn đồ vào Ỷ Tú viện đã được đổi mới hoàn toàn, coi như là chính thức định cư lại.
Cùng lúc đó, trong Thủy thành bắt tìm kiếm y thủ chân tư* đến khí thế ngất trời.