Hỉ Doanh Môn
Chương 72 : Sinh nhật (một)
Ngày đăng: 15:10 18/04/20
Editor: Thu Lệ
Mười sáu tháng ba, là "Sinh nhật” mười tuổi của Minh Phỉ. Lần sinh nhật này tới không tầm thường, chính là vì Trần thị tốn hơn ngàn lượng bạc đến Thanh Phong quán cầu phúc Thụy Cát tường nhân ngày sinh nhật.
Vì trước đó vài ngày trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, Trần thị liền thương lượng cùng Thái Quốc Đống, tổ chức cho Minh Phỉ một cái sinh nhật thật tốt. Thứ nhất là để náo nhiệt một chút xua tan xúi quẩy, thứ hai là chính giới thiệu Minh Phỉ cho tất cả nữ quyến các phủ; thứ ba cũng là mượn cơ hội để bốn nữ hài tử bồi dưỡng tình cảm.
Vì Thái Quốc Đống cảm thấy thật có lỗi với Minh Phỉ, lại bởi vì thái độ dàn xếp ổn thỏa của nàng cảm thấy nàng khoan hậu, nên khen thưởng để làm gương cho các nữ hài tử phía dưới nàng, liền đồng ý, cố ý phân phó Trần thị nhớ phải làm cho Minh Phỉ bộ đồ mới, còn phải thêm chút đồ trang sức.
Trần thị mượn cơ hội nói: "Mấy nha đầu đều đã đến thời điểm trưởng thành, không bằng mỗi người đều làm mấy bộ bộ đồ mới, thêm chút đồ trang sức. nhà chúng ta không câu nệ đích thứ, nữ hài tử cũng đều phải nuông chiều, đối đãi bình thường, đi ra ngoài cũng là thể diện của chúng ta."
Thái Quốc Đống rất hài lòng: "Như vậy, nàng xem thế nào rồi làm là được." Còn nói, "Mấy ngày nay đều bận tìm Thủ Chân Tử, ta không để ý chuyện trong nhà, nàng hãy tha thứ cho ta."
Trần thị cười nói: "Lão gia yên tâm, thiếp thân nhất định xử lý chuyện trong nhà thật tốt."
Thái Quốc Đống thở dài, đưa tay xoa nhẹ lên đầu vai của nàng, nhỏ giọng nói: "Ta dĩ nhiên là yên tâm. Chỉ là, ta đột nhiên cảm thấy ta đã già......"
Trần thị hi hi nói: "Người già cái gì mà già? Những thiếu niên nhanh nhẹn đâu nào có hơi thở chững chạc như người?"
Dụ được Thái Quốc Đống cười một tiếng, mới tiếp tục lấy ra một toa thuốc cho ông nhìn: "Ngô ma ma phục vụ bên Nhị muội muội báo lại, nói là buổi tối muội muội không ngủ yên mà khóc cả đêm, tiếp tục như vậy chỉ sợ không chống đỡ được bao lâu. Thiếp thân liền tự chủ trương, mời Đường đại phu đến xem, đây là toa thuốc an thần dưỡng khí do Đường đại phu kê, đã uống hai thang, nhưng vẫn không thấy chuyển biến tốt, lão gia người nhìn xem, có nên đổi loại thuốc đắt tiền hơn chút không? Như là Linh Chi gì đó...?"
Thái Quốc Đống nhìn chằm chằm nàng một cái, thấy gương mặt nàng đôn hậu thành khẩn, không giống giả bộ, liền tùy ý liếc phương thuốc đó một cái, nhìn thấy đơn giản là chút hoàng kì, đảng sâm các loại thuốc an thần dưỡng khí, liền cười lạnh một tiếng: "Cho nàng ta uống để làm gì? Chỉ lãng phí tiền tài!"
Tuyết Lê bên ngoài nghe được sợ hết hồn hết vía, cười còn khó coi hơn khóc nhìn Kim Trâm: "Thân thể Tứ tiểu thư không thoải mái."
Kim Trâm khẽ mỉm cười, nói: "Nếu là như vậy thì chúng ta đến phòng Ngũ tiểu thư trước, đợi lát nữa tử trở lại phục vụ cho Tứ tiểu thư."
Vẻ Tuyết Anh như đưa đám ra ngoài: "Không cần, Tứ tiểu thư nói y phục đồ trang sức nàng có rất nhiều, mặc cũng không hết, xin Kim Trâm tỷ tỷ cảm ơn phu nhân thay nàng."
Kim Trâm cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Tuyết Lê suy nghĩ một chút, lấy hai tiền một bạc đuổi theo nhét vào tay Kim Trâm: "Tỷ tỷ uống trà."
"Ta không thiếu ăn cũng không thiếu mặc!" Kim Trâm giơ tay liền ném trên mặt đất, nghễnh đầu đi về phía phòng Minh Bội, không lâu lắm, trong phòng Minh Bội vang lên một trận tiếng nói tiếng cười. Minh bội bà vú An ma ma tiếng cười sang sãng thiếu chút nữa lật cả nóc phòng.
Tuyết Lê và Tuyết Anh liếc nhau một cái, thiếu chút nữa không khóc thành tiếng. Minh Tư cũng nghe được rõ ràng, trong lòng giống như có dầu sôi tưới xuống, lớn tiếng nói: "Đi gọi họ nhỏ giọng một chút! Tám đời không chưa từng cười hay sao vậy?"
Tuyết Lê và Tuyết Anh nào dám mở miêngh? Chỉ đành phải giả chết không lên tiếng. Minh Tư đợi một hồi, tiếng cười bên Minh Bội không thấy nhỏ đi, ngược lại càng lớn hơn, tức giận đằng đằng nhảy dựng lên, "Ta đi thăm di nương!"
Mới tới cửa liền bị Tuyết Lê và Tuyết Anh ôm cổ: "Tiểu thư, không thể đi! Lão gia có phân phó!" Minh Tư không thuận theo, bên trái bắn cung đánh người, Tuyết Lê và Tuyết Anh cũng không dám buông tay, gắt gao kéo khóc ròng nói: "Tiểu thư nể mặt tụi nô tỳ hầu hạ tiểu thư, cho tụi nô tỳ một con đường sống đi!"
Minh Tư làm ầm ĩ nửa ngày, vừa mệt vừa đói, hoàn toàn không có chút hơi sức, mới mềm mại tựa vào trên người Tuyết Lê khóc thút thít: "Đi gọi Tam ca đến thăm ta."