Hỉ Doanh Môn
Chương 90 : Phản kích (4)
Ngày đăng: 15:10 18/04/20
Edit:Thảo My
Minh Phỉ chậm rãi nói: "Quả thật chính là đạo lý này. Tổn thương hòa khí không tốt. Kim Trâm đúng là có chút kích động."
Hồ ma ma nghe vậy, sắc mặt vui mừng: "Nô tỳ biết Tam Tiểu Thư là một người hiểu lý lẽ."
Minh Phỉ khẽ mỉm cười: "Bây giờ ta hỏi các ngươi, các ngươi có nhận dư áo bông và tiền tiêu vặt hay không? Nếu là có, nhân dịp này lấy ra, cũng làm cho Hồ ma ma đỡ khó xử."
Đám người Kim Trâm đồng thanh trả lời chưa từng.
Minh Phỉ quay đầu lại nhìn Hồ ma ma cười: "Ma ma, bây giờ đã hỏi rõ, trong phòng ta không ai lấy thêm, nói vậy những người khác không phải nhìn lầm rồi sao? Nếu không, ngươi gọi bọn họ đến gian phòng khác hỏi?"
Đây là bao che khuyết điểm đi? Hỏi như vậy cũng được sao? Hỏi như vậy có thể hỏi ra cái gì? Chúng ma ma cùng nhau nhìn về phía Hồ ma ma. Hồ ma ma người này, ra tay chưa từng thất thủ, tất cả mọi người đoán rằng nàng chắc chắn sẽ không vì vậy mà bỏ qua, ai ngờ Hồ ma ma lại cười: "Nếu Tam Tiểu Thư nói không có, vậy là không có, nô tỳ phải đi hồi bẩm phu nhân, xem có phải những người khác nhận nhiều hay không?" Rất sảng khoái hành lễ, dẫn chúng ma ma rời đi.
Hồ ma ma mới vừa đi, Minh Phỉ liền gọi Mai Tử tới, lệnh nàng đi thăm dò rối cuộc là có chuyện gì xảy ra. Mai Tử mới vừa há mồm định trả lời đã gặp phải ánh mắt lạnh lẽo của Minh Phỉ, không khỏi rũ mắt xuống, cúi đầu đáp vâng.
Nàng mới vừa ra khỏi cửa, Minh Phỉ đã ra lệnh đóng cửa viện, trầm mặt gọi Chu ma ma và Hoa ma ma đi qua phân phó mấy câu, chia Hoa ma ma một tổ, Chu ma ma một tổ, mang người lục soát trong ngoài gian phòng của Minh Phỉ và Minh Ngọc một lần, lục soát hết chính phòng lại đi lục soát phòng của tiểu nha hoàn.
Thấy mọi người khắp phòng đang bận bịu, Kim Trâm mím chặc miệng đứng ở một bên, bình tĩnh nhìn Minh Phỉ: "Tam Tiểu Thư, nô tỳ không có."
Minh Phỉ gật đầu một cái, cũng không nói gì.
"Tam Tiểu Thư, nô tỳ không có." Kim Trâm lại nói một lần nữa, trong đôi mắt đã toả ra lửa giận.
Minh Phỉ mắt lạnh nhìn nàng: "Ta nói ngươi có sao? Chỉ là mấy lượng bạc vụn mấy bộ y phục cũng đáng giá cho ngươi như vậy? Nếu như ngươi rất rảnh rỗi, không ngại đi trong sân nhìn xem, may đâu trong bụi cỏ hoa, dưới chân tường lại có mấy món đồ cũng không biết." Hồ ma ma sẽ không có lý do đến đây một chuyến, cũng sẽ không có người cắn nói người trong phòng nàng nhận dư đồ. Nàng đoán không ra cuối cùng Trần thị muốn làm cái gì, cũng không đoán được Minh Tư đang làm gì, nhưng mà cẩn thận một chút luôn không sai.
Kim Trâm đột nhiên hiểu được, vội vã hành lễ một cái, tự đến trong sân.
Hoa ma ma cùng Chu ma ma bận rộn nghỉ một chút, trở lại bẩm báo: "Tam Tiểu Thư, không lục soát ra cái gì."
Minh Phỉ thở phào nhẹ nhõm: "Như vậy thì tốt." Có lẽ là nàng quá đa nghi rồi.
Đan Hà tức giận nói: "Căn bản là không có gì cả, nhất định là họ vừa ăn cướp vừa la làng."
Bạch Lộ nói: "Cái gì nước đục đều tới dội trên thân chúng ta, đã điều tra là ai giở trò quỷ, ngài nhất định không thể dễ dàng tha cho nàng!"
Hồ ma ma hung ác trợn mắt nhìn Kim Trâm, trầm mặt nói: "Đập cửa cho ta, phu nhân trách tội xuống có ta chịu!"
Người ngã ngựa đổ...... Hai vị quản gia của tiểu thư vênh váo hống hách không chịu nổi loại lục soát này, khóc gần chết, Hồ ma ma liều mạng cho người ta ở dưới tàng cây, trong vườn hoa, dưới chân tường Quỳnh Hoa viện khắp nơi đều đào. Với bọn nha hoàn của hai vị tiểu thư đều bị đuổi cho náo loạn, thậm chí chậu hoa trên bệ cửa sổ cũng tranh nhau rơi xuống.
Bên này Mai Tử cũng trở về bẩm báo cho Minh Phỉ những gì nàng nghe được.
Thì ra chuyện xấu hôm nay là do Minh Tư và Minh Bội cùng nhau lĩnh, nhưng chuyện ập tới, Minh Tư lại bởi vì chuyện vụn vặt thường rời đi, đa số đều do một mình Minh Bội phát, ngay cả cái gì trong phòng Minh Phỉ cũng qua tay Minh Bội.
Đợi đến cuối cùng đồ đột nhiên không đủ, Minh Bội lại hỏi Minh Tư, lý do là Minh Tư bình thường hay quản sổ sách, đồ cũng do nàng cầm, tất nhiên là nàng trước đó khấu trừ rồi, không có cầm đủ số lượng cho mình.
Minh Tư lại một mực chắc chắn chính là do Minh Bội phát sai, bằng không là có người biển thủ ăn trộm còn oan uổng mình. Vì vậy hai người la hét nói muốn lục soát phòng, chứng minh mình trong sạch, lúc này vốn lại có người nói một câu, giống như nhìn thấy người trong phòng Tam Tiểu Thư lĩnh dư đồ, hơn nữa có một lần, hình như trong phòng hai vị tiểu thư đều không ở đây......
Hai người cũng không chịu bỏ qua, chuyện như vậy ầm ỉ đến Trần thị. Khắp nơi tìm không được, lúc này mới quyết định lục soát phòng. Chỉ vì chuyện này nhắm thẳng vào người trong phòng Minh Phỉ, mới đi lục soát. Mai Tử lại bổ sung thêm một câu: "Phu nhân vốn nói không muốn lục soát, là Tứ di nương đề xuất."
Minh Phỉ nhẹ nhàng khạc ra một câu: "Ta biết rồi."
Mai Tử yên lặng không một tiếng động hành lễ lui ra, Minh Phỉ lạnh lùng nhín bóng lưng nàng, nửa ngày không nháy mắt.
Hoa ma ma cẩn thận từng li từng tí bưng một ly trà nóng cho Minh Phỉ: "Chuyện này Tam Tiểu Thư không có ý định nói cho phu nhân sao?"
Minh Phỉ ngước mắt nhìn Hoa ma ma: "Chuyện ngày hôm nay ta đang muốn nghe ý kiến của ma ma."
Lúc này nàng mới cảm thấy cực kỳ sợ hãi. Nàng cảm thấy viện tử này của nàng phòng thủ tương đối nghiêm thật, ai ngờ vẫn bị người khác thừa cơ. Mặc dù chuyện như vậy rơi vào trong tay Trần thị, bằng không, nhưng rốt cuộc vẫn lưu lại cán chuôi cũng không phải là chuyện gì tốt.
Hoa ma ma trầm mặc hồi lâu, thở dài nói: "Không nói cũng được......"
Minh Phỉ nói: "Kim Trâm có thể hay không?"
Trên mặt Hoa ma ma rất nhanh thả ra nụ cười giảo hoạt đã lâu không thấy: "Người không cần phải sợ nàng. Ai biết hôm nay vật này, có phải bởi vì nàng bị giáng chức, cho nên trong lòng sinh ra oán hận, vừa sợ bị tìm ra, mới nhân cơ hội lấy ra hay không?"
Sắc trời dần tối, có tiểu nha hoàn tới truyền lời: "Phu nhân nói, hôm nay không cần đi phòng chính ăn cơm. Xin các vị các công tử tiểu thư tùy tiện."
Bạch Lộ mới lấy thức ăn ra, Kim Trâm liền vội vã chạy tới: "Tam Tiểu Thư, xảy ra chuyện rồi. Hồ ma ma ở chậu hoa bên bệ cửa sổ trong phòng Tứ Tiểu Thư tìm được tượng người ghim kim, ở trong phòng Ngũ Tiểu Thư tìm được ba trăm lượng bạc ngân phiếu, bây giờ đã lục soát trong viện đám di nương rồi."