Hỉ Doanh Môn
Chương 91 : Thắng thua
Ngày đăng: 15:10 18/04/20
Minh Phỉ thầm nghĩ, xem ra hôm nay Trần thị không làm ra lẽ thì tuyệt đối sẽ không thu tay lại.
Minh Bội và Minh Tư đều không hẹn mà cùng yêu cầu lục soát phòng đối phương, hết lần này tới lần khác có người cố tình chỉa mũi nhọn về phía Thị Tú Viện, cuối cùng Tứ di nương đề nghị dứt khoát đều lục soát viện của tất cả mọi người. Hồ ma ma tới thẩm vấn từng người, lại cứ nhẹ nhàng hỏi một câu liền bỏ qua, để lại cho nàng ta thời gian kết thúc, cuối cùng tới lúc lục soát phòng, đối với Quỳnh Hoa Viện bên kia cũng quyết liệt hơn Thị Tú Viện bên này nhiều lắm.
Vậy có phải nói rõ, chuyện ngày hôm nay tất cả mọi người đều có phần hay không? Có lẽ Minh Bội không phải nhằm vào nàng, mà là nhằm vào Minh Tư, nhưng Minh Tư lại nhất định là nhằm vào nàng. Chỉ là, có lẽ bọn họ cũng không nghĩ tới, không phải chỉ có một mình mình thông minh, người ta cũng không đần, càng không có nghĩ rằng, ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, cho Trần thị cơ hội một lưới bắt hết.
Có lẽ Trần thị không thèm để ý Thái Quốc Đống có bao nhiêu nữ nhân, nhưng nàng ta tuyệt đối không cho phép có người khiêu chiến quyền lợi và địa vị đương gia chủ mẫu của nàng ta. Chức quản gia. Nàng ta nguyện ý chia một ít cho người khác, đó là người nàng ta coi trọng, nếu có người nghĩ tới đi tranh chém giết, thậm chí si tâm vọng tưởng, vậy thì sẽ giết không tha.
Chỉ là Minh Phỉ không nghĩ tới, chuyện nàng giả bộ bệnh cuối cùng cũng bị người lợi dụng vào.
Chuyện còn phải nói đến từ cái hình nộm ghim đầy kim châm trong chậu hoa của Minh Tư kia, phía trên hình nộm ghim kim châm đó viết chính là tên cùng ngày sinh tháng đẻ của Minh Phỉ, đầu, bụng, tứ chi, đều cắm kim châm sáng loáng. Gở hình nộm ra, bên trong nhét tóc và một miếng vải lụa màu hồng lựu thượng hạng, bên trên miếng vải lụa màu hồng lựu này còn lưu lại một con cá chép màu vàng, rõ ràng là cắt xuống từ trên một món quần áo nào đó.
Cái này cũng chưa tính, trong viện hẻo lánh của Nhị Di Nương kia còn tìm ra thêm một xâu hình nộm, trừ bốn mẫu tử bà ta ra, tất cả người Thái gia đều có, trong đó hình nộm Thái Quốc Đống, Trần thị, Thái Quang Đình nhìn qua vô cùng thê thảm, nhất là trên bụng của Trần thị châm cắm không dưới mười cây, chỉ là bên trong chưa có nhét tóc và mảnh vụn y vật (quần áo đồ dùng hàng ngày).
So sánh với cái này mà nói, trong viện của Tứ di nương tìm ra được ngân phiếu tám trăm lượng ngược lại thì tầm thường rồi.
Dư ma ma nháy mắt mấy cái: "Người quá lo lắng. Hắn một người không nguồn không cội, có thể làm ra được cái gì? Trước đây hắn ăn sung mặc sướng, cứ như vậy chạy trốn đi, có thể dán chắc miệng đã là tốt lắm rồi."
Trần thị thở dài nói: "Ngày trước trong tay bà ta đã từng có nhiều tiền tài như vậy, lục soát ra cũng chỉ có mấy ngàn lượng, nói gì ta cũng không tin, tiền kia nhất định là rơi vào trong tay Thái Quang Chính. Suy cho cùng bà ta kinh doanh nhiều năm như vậy, trong tay có mấy mạch người chúng ta không biết. Bà xem, chuyện lần này không phải đã nói lên tất cả rồi sao?" Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, nếu tiền kia rơi vào trong tay Thái Quang Chính, coi như Thái Quang Chính không thể lấy thân phận người Thái gia lật người lần nữa, tương lai cũng khó bảo đảm sẽ không trở thành cái họa. Tay của nàng ta chậm rãi mơn trớn trên bụng, con vẫn còn nhỏ như thế.
Dư ma ma cũng không phải là ngu xuẩn, cẩn thận ngẫm lại, đúng là có chuyện như vậy, nhưng ngoài tầm tay với, thì phải làm thế nào đây? Trong lòng suy nghĩ, trong miệng lại an ủi Trần thị: "Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể dựa vào Đại công tử." Trần thị xoa cái trán: "Lão gia lại đi chỗ Kiều Hạnh rồi hả?"
Dư ma ma ngầm thừa nhận.
Trần thị cũng không thấy tức giận, chỉ nói: "Ngày mai bà gọi Kiều Hạnh tới cho ta. Tiểu đề tử này thật là một kẻ tàn nhẫn, người khác không biết vải làm hình nộm là từ đâu tới, nhưng ta biết, những thứ vụn vặt lẻ tẻ này, không phải là từ trong phòng may vá vơ vét tới sao?"
Dư ma ma có chút không xác định: "Nàng ta không thừa nhận thì sao?" Suy cho cùng cũng không có bằng chứng cụ thể.
Trần thị liếc bà ấy một cái: "Nàng ta không nhận, không phải còn bà nữa sao? Không phải bà vừa nhìn một cái liền nhận ra đó là một mảnh trong cái yếm hồng lựu Kiều Đào làm cho Minh Phỉ sao? Cái yếm đó, trừ Minh Phỉ, bà, Kiều Đào, còn có nàng ta ra, có ai nhớ được?"
Có thể đuổi Minh Tư đi, Tứ di nương coi như hài lòng, nhưng đợi đến khi nàng ta lại đi tìm Kiều Hạnh – công thần kia thì lại nghe Tam di nương nói, Kiều Hạnh từ buổi sáng đã bị Trần thị gọi đi, bây giờ còn chưa có trở lại. Tứ di nương bỗng cảm thấy có chút không ổn, thật không dễ dàng vào lúc xế trưa mới ở trên nửa đường chặn được Kiều Hạnh lại, nhìn thấy Kiều Hạnh sắc mặt trắng bệch, chân của nàng ta đột nhiên mềm nhũn. Chẳng lẽ sự việc đã bại lộ rồi sao?