Hỉ Doanh Môn
Chương 97 : Bị cắn (2)
Ngày đăng: 15:10 18/04/20
Edit: thảo My
Người của Cung gia còn không biết, Cung Viễn Hòa không thể nào mang Truy Phong đến kinh thành. Hiện tại ba người hắn, Thái Quang Đình, Lý Bích cùng nhau làm thứ cát sĩ ở nơi triều đình cung cấp, thống nhất ăn ở, sáng sớm mỗi ngày đều đi Thứ Thường Quán học tập, đến giờ Thân (từ 15h_ 17h) mới có thể rời đi, không được tới trễ, không được về sớm, phải nộp bài tập còn phải ứng phó các cuộc thi định kỳ, sơ ý một chút là có thể bị trừng phạt.
Dưới tình huống như thế, loại con nhà giàu ăn chơi trác táng chơi bời lêu lổng ngày ngày nhàn nhã trước đây đều một đi không trở lại. Hơn nữa, đường xá xa xôi, tình hình Truy Phong lại như vậy, hắn nghĩ muốn, hắn không sợ tốn tiền, cũng cần phải cân nhắc các loại phiền toái có thể xảy ra trên đường. Vì vậy Thái Quang Đình đã sớm gởi thư nói qua, Truy Phong tạm thời do Minh Phỉ nuôi.
"Ta không có gì xấu hổ." Minh Phỉ thản nhiên tự nhiên nhìn về phía Cung Nghiên Bích cười một tiếng: "Cung đại ca đích thật là đưa Truy Phong cho ca ca ta. Nếu chỉ là chăm sóc giúp, nhà các ngươi có nhiều huynh đệ tỷ muội như vậy, ai không có thể nuôi? Dù các ngươi đều không thích chó, cũng còn có hạ nhân thường chăm sóc, nhà các ngươi không phải còn có một điền trang chuyên môn nuôi chó sao?" Nàng không tin Cung Nghiên Bích dám nói, bởi vì Cung Viễn Hòa không tin những người khác trong Cung gia, cho nên mới phải thỉnh cầu người ngoài như nàng.
Trong khoảng thời gian ngắn Cung Nghiên Bích quả nhiên không tìm được lời nói phản bác.
Minh Phỉ cười nói với Chu Thanh: "Ngươi cũng chớ trách ta. Không phải là ta không nỡ cho ngươi xem, mà là con chó kia quá hung dữ, ta đứng cũng không cao hơn nó bao nhiêu. Ta cũng không có biện pháp, Tam ca ta chưa bao giờ thích mèo các loại, trong nhà trừ ta ra không có người thích hợp, không thể không miễn cưỡng đồng ý ca ca ta thôi."
Viên Mai Nhi nghe vậy, từ trên xuống dưới đánh giá Minh Phỉ một lần, mặc dù dung mạo ngũ quan Minh Phỉ rất mỹ lệ, nhưng mà bộ dáng còn nhỏ, vóc người quả thật hơi ốm gầy nhỏ bé, thấy thế nào vẫn là một hoàng mao nha đầu (con nhóc) cái gì cũng không hiểu. Nhìn lại các tiểu thư chung quanh, trừ hai muội muội của Minh Phỉ ra, ai cũng có phong vận thiếu nữ hơn nàng.
Cung Nghiên Bích suy nghĩ một chút lại càng không cam lòng mà nói: "Thật sự là như vậy à? Tại sao ta nghe nói ca ca muốn phái người mang Truy Phong đi Kinh Thành đấy."
Minh Phỉ càng kinh ngạc: "Có thật không? Chẳng lẽ Cung đại ca ca hối hận? Hắn không giống người nói không giữ lời như vậy? Ngươi nhất định nghĩ sai rồi.
Hơn nữa......" Nàng kéo dài âm thanh: "Ca ca ta gởi thư nói, tất cả thứ cát sĩ đều thống nhất nơi ăn ở, chỗ ở rất chật hẹp, hắn đành phải cùng gã sai vặt chen chúc ở trong một gian phòng, có nhiều bất tiện. Dưới tình huống này vì sao lại có nơi nuôi dưỡng? Chẳng lẽ Cung đại ca không ở cùng một chỗ với ca ca ta? Có phải có thể thuê ở bên ngoài hay không? Nếu như vậy, ta trở về viết thư cho ca ca, để cho hắn cũng ra bên ngoài thuê viện ở trọ."
May mắn tình cảm của nàng và Thái Quang Đình tốt, Thái Quang Đình yêu mến nói những thứ này với nàng, đều nhờ trong nhà Thái Quốc Đống đã có một người cũng làm thứ cát sĩ cùng xuất thân quan lại thế gia của Trần thị, cũng nhờ vào may mắn nàng biết nhiều hơn một ít thứ sẽ không ăn thua thiệt, mới có thể làm cho rõ ràng một bộ này.
Trong nhà Cung Nghiên Bích là thứ nữ, lại không thân cận với Cung Viễn Hòa, nơi nào biết những chuyện này? Tất nhiên liên tiếp bị Minh Phỉ hỏi nhiều vấn đề không biết nên trả lời thế nào mới phải.
Mặt Minh Phỉ vẫn chân thành hỏi nàng: "Nghiên Bích tỷ tỷ là nghe ai nói? Có phải thật vậy hay không? Thuê ở bên ngoài sẽ không có ảnh hưởng chứ?"
Trên mặt Viên Mai Nhi mang theo mấy phần tự đắc, chỉ điểm Minh Phỉ nói: "Tin của người này khác biệt. Thứ cát sĩ đều do triều đình thống nhất cung cấp ăn ở, ban đầu đường huynh ta thi đậu, dù nhà ở kinh thành, cũng phải ở bên trong, chỉ có thời điểm ngày lễ ngày tết ngày nghỉ mới về nhà, sao có khả năng ở riêng bên ngoài?"
Viên Mai Nhi tức giận nói: "Xem xong rồi sao? Xem xong rồi nhanh đi về đi. Ngươi ở nơi này mọi người chúng ta cũng không được tự nhiên. Hương Minh đâu? Sao không đi theo ngươi?"
Gã sai vặt ngày thường vội vàng cùng nhau từ phụ cận chạy tới: "Tiểu thư, tiểu nhân ở chỗ này."
Viên Mai Nhi nói: "Ngươi mau đỡ tam công tử trở về, chú ý gió lạnh thổi. Nếu là lại phát sốt, cẩn thận ăn ban tử!"
Thiếu niên kia cũng không vội đi, ngược lại cười cùng mọi người nói: "Mai Nhi từ nhỏ đã được nuông chìêu, nói chuyện làm việc khó tránh khỏi không đúng mực, kính xin các vị muội muội thông cảm nhiều hơn."
Tất cả mọi người không dám nói.
Minh Phỉ nghe lời này giống như đặc biệt nói cho nàng. Nghĩ đến thanh cười kia, cũng không biết người này ở bên ngoài nghe bao lâu, nhưng có thể khẳng định là, hắn nhất định thấy nàng đối phó thế nào với Viên Mai Nhi rồi. Tạm thời mặc kệ hắn thật lòng hay là giả dối, dầu gì biết thay Viên Mai Nhi che giấu một phen cũng coi như không sai.
Thiếu niên kia lại xa xa hành lễ với mọi người, đạp lên cỏ xanh, theo dòng suối nhỏ từ từ nhỏ đi đến, gã sai vặt kia mấy lần muốn dìu đi, cũng bị hắn đẩy ra. Minh Phỉ biết người này tất nhiên có không đủ chứng bệnh, tối thiểu cũng là bệnh nhân.
Có hắn đánh cái này, nặng nề không thoải mái vừa rồi cũng đảo đi hơn phân nửa. Cung Tĩnh Du nhân cơ hội hỏi Viên Mai Nhi: "Đây là vị Tam ca vẽ tranh nổi danh của ngươi?"
Viên Mai Nhi tìm về chút mặt mũi, hả hê nói: "Đúng nha, hắn vẽ tranh nhi ngay cả Hoàng thái hậu lão nhân gia nàng cũng khoe qua. Nếu không phải thân thể hắn không tốt, tổ phụ đau lòng hắn không cho hắn đọc sách khoa khảo, không chừng đã sớm là thứ cát sĩ rồi."
Cung Tịnh Kỳ nói: "Thân thể hắn không tốt? Ta xem hắn cũng chỉ là gầy một chút, ca ca ta cũng gầy giống như vậy, cũng không còn thấy hắn làm sao?"
Viên Mai Nhi thở dài nói: "Hắn bẩm sinh có chút không đủ. Nếu không phải vì hắn, tổ phụ cũng sẽ không sớm đã đưa làm quan như vậy, không phải là muốn khí hậu phương nam ấm áp dễ dưỡng bệnh sao?" Lại vui mừng cười rộ lên: "Nhưng mà cũng không coi là thua thiệt, thân thể của hắn đã tốt hơn rất nhiều."
Về đến trong nhà, Minh Phỉ lập tức đi đến chính phòng, nói chuyện hôm nay gặp phải cho Trần thị nghe: " Ta đắc tội với Viên Mai Nhi rồi, nhưng ta không nuốt khẩu khí kia xuống được. Hôm nay nàng dám ngay ở mặt của ta cười nhạo nhà chúng ta, hôm nào còn không biết muốn khinh dễ chúng ta như thế nào."
"Ngươi làm tốt lắm. Vốn không nên phóng túng nàng giẫm đạp tỷ muội các ngươi." Trần thị an ủi Minh Phỉ đôi câu, trầm ngâm chốc lát, giao phó Dư ma ma: "Ngươi đi hỏi thăm một chút, mấy ngày nay Cung gia và Viên gia có phải đi lại đặc biệt gần hay không? Muốn làm cái gì?"