Hỉ Doanh Môn

Chương 96 : Bị cắn (1)

Ngày đăng: 15:10 18/04/20


Editor: Lovenoo1510



Không nói đến Trần thị ở đó moi hết ruột gan suy tính cho mấy nam tử nữ tử tìm gia đình như thế nào, lúc cảnh xuân tươi đẹp ở cuối tháng ba Minh Phỉ nhận được thiệp mời của nhà Viên Mai nhi muốn mời nàng đi thưởng Mẫu đơn.



Đây là lần đầu tiên các nàng đến Viên gia.



Viên gia toạ lạc ở phía đông nam Thuỷ thành phủ, phủ đệ không nhỏ, chiếm nửa con phố, ở trên đường mà vẫn có thể nhìn thấy bóng cây lớn rậm rạp và cành lá từ ở trong sân thò ra tường viện, có thể thấy được là trạch gia trăm năm.



Ba người tỷ muội Minh Phỉ ngồi xe ngựa vào ngoại viện Viên gia từ cửa hông, đến Thuỳ hoa môn thì dừng lại, có mấy ma ma nha hoàn ăn mặc đẹp đứng ở Thuỳ hoa môn tiếp đón, cười hì hì tiến lên chen chúc vấn an trong vườn hoa.



Vườn hoa Viên gia có sự bất đồng so với vườn hoa của Thái gia, tinh xảo uyển chuyển hàm xúc, có cây cầu nhỏ nước chảy, nước chảy thành hàng chín khúc, mỗi bước mỗi cảnh.



Ngày trước Minh Phỉ cũng đã biết mấy Lâm viên nổi danh, vì vậy cũng không có bị dao động mà dừng lại, Minh Bội ngạc nhiên không thôi, nhỏ giọng nói với Minh Phỉ: “Quả thật là người tới từ kinh thành, nhìn viện tử tinh xảo một chút này…”



Nàng ta khó có khi được ra cửa, dĩ nhiên là không biết có vườn hoa xinh đẹp như vậy.



Minh Ngọc tuổi còn nhỏ, lại rất có phong thái, nhỏ giọng nói với Minh Bội: “Ngũ tỷ tỷ chớ nên kinh ngạc như vậy, coi chừng bị người chê cười.”



Minh Bội đỏ mặt, mím chặt miệng.



Nha hoàn ma ma dẫn tỷ muội ba người đi qua hai toà Thanh Thạch và Tiểu Kiều, lại xuyên qua một vườn trồng hoa hồng, đến bên một dòng suối nhỏ thì ngừng lại, bên cạnh dòng suối nhỏ có một bãi cỏ xanh, nước suối trong suốt nhìn xuyên thấu, có thể thấy đá cuội xinh đẹp nhiều mầu sắc ở dưới đáy, trên mặt nước thỉnh thoảng bay đến mấy cánh hoa đào, thượng nguồn dòng suối nhỏ có dựng một căn phòng nhỏ là một toà Thanh Trúc, bên ngoài căn phòng có một bồn hoa lớn ở bậc thềm, bên trong có Mẫu Đơn nở rất rực rỡ.



Không phải nói Minh Bội cảm thấy xinh đẹp, mà chính Minh Phỉ cũng cảm thấy thuần khiết tĩnh lặng động lòng người.



Một đại nha hoàn mặc áo ngắn tay màu đỏ, quần dài mầu trắng, thong thả bước theo dòng suối nhỏ đi xuống, cười mỉm hướng ba người Minh Phỉ hành lễ, nói: “Tôn tiểu thư nhà ta và Cung đại tiểu thư đã thay quần áo rời đi rồi, nên phân phó cho nô tỳ chờ đón các vị tiểu thư, kính xin các vị tiểu thư chớ trách.”



Nô tỳ gọi là Hồng Loan, thỉnh an các vị tiểu thư.” 



Minh Phỉ cười nhìn Hồng Loan đối ứng mấy câu, hỏi nàng ta hôm nay tới có những tiểu thư nhà nào, đã đến đông đủ chưa?



Lúc ban đầu Viên Mai Nhi xem thường đám nữ hài tử ở Thuỷ thành phủ này, nhưng cuối cùng cũng không chịu được tịch mịch, cũng từ từ cùng đám nữ hài tử này lui tới.



Dù là các nữ hài tử không phải rất thích nàng ta, nhưng cũng không chịu nổi sự ngưỡng mộ thanh danh Hàn Lâm của các trưởng bối trong nhà, nên cũng thường xuyên qua lại, rồi dần quen thuộc.



Hồng Loan cười nói: “Còn có Cung Du, Trần gia, Lưu gia, cùng tiểu thư nhà Chu Đồng Tri.



Trừ ba vị tiểu thư Cung gia tới, còn lại mấy nhà kia vẫn còn chưa tới ạ.”




Trần Oánh nhíu mày.



Minh Phỉ có trì độn hơn nữa, cũng biết Cung Nghiên Bích đang đùa dạng gì, mà nàng lại không biết rốt cuộc mình đã đắc tội gì với Cung Nghiên Bích, mà thái độ của Viên Mai Nhi cũng đáng để người ta suy nghĩ sâu xa, điều này có đường ngoặt gì đây?



Nhưng dù có thế nào, nhìn thái độ này của các nàng, thì chung quy cũng không phải là một chuyện tốt.



Mặc dù chỉ là một đám tiểu cô nương, nhưng không thể lấy quan điểm của người hiện đại đi đánh giá họ được, tâm địa gian xảo của các nàng một chút cũng không ít.



Minh Phỉ lập tức phản kích: “Khiến các vị tỷ muội chê cười, có thể là bởi vì ngày trước ta ở quê có duyên nuôi chó, nên lá gan của ta thực sự có chút lớn, ta cũng rất thích chó.



Chẳng qua ta lại không biết chó như thế nào là đáng tiền, ban đầu ta cũng không dám nhận, nên đã đặc biệt hỏi mẫu thân ta, mẫu thân ta cũng từng cùng Cung gia bá mẫu nhắc tới, Cung gia bá mẫu lại nói, là đồ chơi của tiểu hài tử, chỉ cần ta thích thì cho ta… ta lúc này mới dám nhận lấy.



Về phần Kim Sa, này là do Cung đại ca nhìn mặt mũi ca ca ta mà đưa cho Minh Ngọc, ta không dám nói là của ta, nếu không Minh Ngọc cũng sẽ tức giận với ta.



Còn Truy Phong?



Này rõ ràng là đưa cho ca ca ta nha, chẳng qua ca ca ta đi Kinh thành, không thể không bảo ta nuôi giúp hắn.”



Nàng quăng sạch sẽ quanh mình, tất cả đều cùng nàng không có liên quan.



Bao gồm cả Hỉ Phúc, nàng đều chỉ cho là nhân tình của Cung nhị phu nhân.



“Truy Phong đưa cho Thái đại ca rồi sao?”



Cung Nghiên Bích cầm cây quạt che miệng cười: “Thế nào mà ta lại nghe thấy gã sai vặt bên người ca ca ta nói, chỉ là nhờ ngươi chăm sóc hộ, qua ít ngày nữa sẽ đến nhận lại đây?”



Nàng ta còn ra vẻ thân thiết gõ cây quạt vào đầu vai Minh Phỉ: “Chỉ có mấy người, ngươi có gì không tiện nói.”



Các nữ hài tử đồng loạt nhìn về phía Minh Phỉ, trong mắt ý vị không rõ.



Cái này là cái quái gì vậy?



Quả nhiên là chó cắn người thường không sủa.



Minh Phỉ nhìn Cung Nghiên Bích, khẽ cười.