Hi Du Hoa Tùng
Chương 323 : Quý phi triệu kiến
Ngày đăng: 20:06 19/04/20
Y Đẳng lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Bá tước đại nhân, chuyện này sợ rằng ta vô lực, căn bản là ta không phải không muốn nói mà là ta không biết."
"Ngươi nghĩ rằng ta có thể tin tưởng lời ngươi nói sáo?" Lưu Phong sắc mặt biến đổi, trong đôi mắt đã hiện lên sát khí, Hạo Thiên Kiếm đã nằm gọn trong tay.
Y Đẳng thân thể run lên, vội vàng nói: "Bá tước đại nhân, hai nước giao chiến không chém sứ giả. Ngươi là quý tộc của đế quốc, tin rằng ngươi sẽ không xuống tay với ta chứ?"
"Quý tộc thì sao? Ngươi cho rằng quý tộc thì không biết tức giận? Ngươi bô lô ba la chạy đến uy hiếp ta, ta giết ngươi chẳng lẽ sai?"
"Bá tước đại nhân, người trước tiên đừng tức giận, xin cho ta nói vài câu." Y Đẳng vốn là người tâm cơ mẫn tiệp, hắn biết Lưu Phong tu vi rất mạnh, nếu ngạnh kháng sẽ là rất ngu xuẩn. Huống hồ Y Đẳng còn trẻ, còn có rất nhiều kim tiền, mỹ nữ đang chờ hắn ở phía trước. Hắn chả dại gì đem tính mạng của mình ra đùa cả.
"Trả lời câu hỏi vừa rồi của ra, nếu không ngươi chỉ có đường chết." Lưu Phong lạnh lẽo cất tiếng, âm thanh giống như từ địa ngục truyền về vậy.
"Bá tước đại nhân, ngươi nghe ta nói đã, ta thật sự không biết ai đứng sau sai sử cả. Gần đây tổ chức của ta không như trước nữa. Sau khi một số trưởng lão rời núi thì quyền lực của ta và đại ca không còn được như trước nữa. Chuyện ám sát lão hoàng đế là do trưởng lão hội phụ trách. Sau khi sự việc xảy ra thì ta và đại ca mới biết. Ngươi hỏi chủ mưu của vụ ám sát thì quả thật là ta không biết."
"Ngươi nói là thật?" Lưu Phong bán tín bán nghi hỏi.
"Bá tước đại nhân minh giám, ta nói đều là lời nói thật. Ngày đó ngươi cùng Hắc Minh kiếm khách giao thủ đã biết với thực lực của lão mà muốn can thiệp vào tổ chức thì chúng ta không cách nào ngăn cản được. Bất quá Bá tước đại nhân an tâm. Chờ khi ta trở về nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp biết được ai là chủ mưu vụ ám sát, sẽ cho ngươi một câu trả lời hài lòng." Y Đẳng cảm giác được bản thân mình hoàn toàn bị khí tức của Lưu Phong áp chế, không khỏi run lên.
"Cho ta một lý do có thể tin ngươi." Lưu Phong lạnh lùng nói, thu hồi lại Hạo Thiên Kiếm.
Y Đẳng thấy Lưu Phong thu kiếm, biết đã có cơ hội vội nói: "Ta nhân danh Hắc Ám đại thần ra thề tất cả những lời ta nói là thật."
"Hắc Ám đại thần là đồ vật gì?" Lưu Phong không cho là đúng, hừ lạnh một tiếng: "Ngươi cho ta là tiểu hài tử ba tuổi sao? Ngươi nói vậy có thể khiến ta tin?"
"Bá tước đại nhân, thỉnh người nghe ta đã. Hắc Ám đại thần là thần linh cao nhất của chúng ta. Một khi đem danh dự ra thề thì tuyệt đối không thể giả dối được." Y Đẳng vội vàng giải thích.
"Hừ, ta tin tưởng ngươi lần này. Bất quá ta phải cảnh cáo ngươi, tốt nhất là không nên dở trò hoa dạng trước mặt ta, nếu không ngươi sẽ biết hậu quả." Ngữ khí của Lưu Phong rất bình thản nhưng Y Đẳng lại cảm nhận được rõ ràng trong đó có sự uy hiếp rất lớn đối với mình.
"Nếu ngươi thích thì sau này ta sẽ nấu cho ngươi, sai người mang ra ngoài cho ngươi." Ân quý phi nhìn Lưu Phong nói.
Lưu Phong âm thầm cảm kích, vị cô cô này quả thật đối với hắn rất tốt.
"Hết rồi đúng không? Đưa ta chén, ta lấy thêm cho ngươi."
Lưu Phong lấy tay lau miệng, cũng không khách khí, đưa chén cho Ân quý phi, nói: "Làm phiền cô cô."
Ân quý phi cười rất vui vẻ: "Phong nhi, mỗi lần ngươi tiến cung ta lại thấy trong lòng ấm áp. Chỉ có những lúc này ta mới cảm giác được không khí của gia đình."
Ân quý phi đi rồi, Lưu Phong không có việc gì làm, vội cầm lấy quyển sách ai đó đang xem dở trên bàn, cầm lên xem. Bất quá hắn vừa dở vài trang đã biến sắc, thì ra trong đó vẻ toàn là các chiêu thức giao hoan của nam nữ.
"Phong nhi, canh yến đây, nhanh lên, thừa dịp nó còn nóng thì uống đi." Ân quý phi tự mình bưng một chén canh yến nóng hổi, chậm rãi đi đến.
Lưu Phong vội vàng bỏ quyển sách xuống.
Ân quý phi lúc này mới phát hiện ra Lưu Phong tựa hồ như đang xem xuân cung họa sách, vẻ mặt có chút mất tự nhiên: "Phong nhi, ngươi đã xem qua sách của ta. ?"
"Cô cô, kỳ thật Phong nhi không xem gì hết." Lưu Phong vội lên tiếng thanh minh.
Bất quá hắn không giải thích còn đỡ, giải thích xong lại càng giống như một tên ăn vụng vậy.
Ân quý phi xấu hổ, vội vàng khỏa lấp: "Còn nóng mau uống đi."
Lưu Phong vội đưa tay tiếp nhận, không nghĩ ra tay hai người vừa chạm nhau thì một luồng điện xuất hiện, Ân quý phi một trận tim đập rộn ràng, bàn tay vô thức rụt lại, vừa khéo đổ chén canh yến vào vùng háng của Lưu Phong.