Hi Du Hoa Tùng

Chương 339 : Đông Đông tới

Ngày đăng: 20:06 19/04/20


"Được, để ta mở cửa cho ngươi." Lưu Phong quay sang, thấp giọng nói với Liên Nguyệt: "Mau xuống giường, đừng để cho mẫu thân ngươi hiểu lầm."

 

"Hiểu lầm cái gì?" Liên Nguyệt cố ý nói: "Ồ ta biết rồi, thúc thúc sợ mẫu thân ta hiểu lầm chúng ta đêm qua đã. ha ha, không có tâm sự thì không sợ quỷ gõ cửa. Thúc thúc, không lẽ ngươi tối qua đã làm gì không phải với Nguyệt nhi sao?"

 

Lưu Phong hừ một tiếng: "Không phải là quỷ gõ cửa mà là mẫu thân ngươi gõ cửa."

 

"Ha ha, bộ dáng của thúc thúc thật là đáng yêu." Liên Nguyệt nhẩy xuống giường, mang giầy vào, bước ra mở cửa.

 

"Mẫu thân, sớm vậy? Mộng đẹp đã bị người phá vỡ." Liên Nguyệt phụng phịu nhìn Dương Thị nói.

 

Lưu Phong bất giác thêm một trận buồn bực, hận không được đét vài cái thật mạnh vào mông con tiểu nha đầu này. Ả nói như vậy không phải là đã tố cáo đang ngủ với gã sao?

Dương Thị nao nao hỏi: "Liên Nguyệt, chẳng lẽ đêm qua ngươi ngủ ở đây?"

 

"Đúng vậy, tối qua con cùng thúc thúc ngủ với nhau." Liên Nguyệt bộ dáng ngây thơ, khờ khạo nhìn Dương Thị nói: "Mẫu thân, thúc thúc cũng nói là ở truồng đi ngủ thì rất tốt."

 

Lưu Phong nghe vậy, chút nữa đã lăn ra ngất.

 

Dương Thị cau mày. Bây giờ đã có thể kết luận tối qua hai người này ngủ chung. Về phần có làm chuyện đó hay không thì không chắc. Bất quá nàng tin chắc thượng cấp của mình sẽ không dễ dàng đánh mất cái trinh trắng của mình. Nghĩ như thế Dương Thị cũng trở nên nhẹ nhõm hơn một chút.

 

"Phu nhân, Liên Nguyệt quả nhiên là tối qua ngủ với ta nhưng người yên tâm. Chúng ta không làm gì cả, cực kỳ thuần khiết như sợi chỉ trắng vậy." Lưu Phong thấy Dương Thị nhìn mình, không khỏi sợ hãi, vội vàng lên tiếng giải thích.

 

Dương Thị lạnh nhạt nói: "Ngươi là trưởng bối của Liên Nguyệt, ta tự nhiên là không suy nghĩ nhiều. Liên Nguyệt, theo ta đi chuẩn bị bữa sáng."

 

Liên Nguyệt gật đầu, quay người đi ra ngoài. Trước khi bước ra cửa còn quay lại làm mặt quỷ với Lưu Phong.

 

Trở về phòng, Dương Thị chuyển ánh mắt sang nhìn Liên Nguyệt, thấp giọng hỏi: "Đại nhân, người muốn tự mình ra tay sao?"

 
 

"Thật vậy sao?" Lưu Phong sắc mặt nghi hoặc: "Các ngươi không ép bức họ chứ?"

"Đại ca yên tâm, chuyện này là do các nàng nguyện ý, chủ động nói với đệ. Các nàng còn nói đại ca là người tốt, muốn báo đáp đại ân của người."

 

"Ha ha, không sai, ta là người tốt."

 

"Đúng rồi đại ca, Trương Trạch Toàn muốn gặp Tiểu Điệp. Người nói chúng ta nên làm gì?"

 

Lưu Phong suy nghĩ một chút hỏi: "Hắn đã viết xong những thứ trước kia chưa?"

 

"Vẫn chưa xong." Vương Bảo Nhi nói: "Trương Trạch Toàn nói phải có một ít thời gian để nhớ lại."

 

Lưu Phong suy nghĩ một chút: "Nói hắn hãy nhanh chóng viết xong một nửa. Còn một nửa thì ta sẽ tự mình bàn luận với hắn. Đến lúc đó sẽ cho hắn và Tiểu Điệp gặp mặt."

 

"Đại ca, vậy có cần cho Tiểu Điệp biết cha nàng đã được chúng ta cứu đi không?" Vương Bảo Nhi đột nhiên trở nên tà dị: "Đại ca, đệ nghĩ Tiểu Điệp nếu biết cha nàng đã được huynh cứu thì chắc sẽ mang thân mình ra báo đáp."

 

"Đầu óc ngươi toàn chứa những thứ bậy bạ." Lưu Phong nghiêm mặt nói: "Ta nói rồi, ta là người đứng đắn, nghiêm chỉnh, thành thật. Ngươi không nên ý nghĩ dơ bẩn của người mà gán ghép cho ta. Được rồi, tấm thân xử nữ của Tiểu Điệp và Liễu Oanh không ai được động đến. Chờ thêm một thời gian nữa thì ngươi phải dựa vào kinh nghiệm làm việc tại Giang Nam biến các nàng thành minh tinh tại đây mới được."

 

"Đại ca, đệ hiểu rồi. Người yên tâm, chuyện này cứ giao cho đệ." Vương Bảo Nhi ngày hôm nay thực sự đã trở thành một thương nhân chính thức.

 

Không thể không nói đến ánh mắt nhìn người của Lưu Phong đối với Vương Bảo Nhi. Đương nhiên Vương gia đối với Lưu Phong cũng phải cám ơn hắn rất nhiều. Chẳng những Vương Đông Đông thoát khỏi Chu Tam mà ngay cả Vương Đức Vọng cũng thoát khỏi sự khống chế của Yến phủ.

 

Đây chính là song doanh (hợp tác buôn bán).

 

"Đại ca, không có chuyện gì nữa. Bây giờ đệ dắt người đến gặp Vương Đông Đông. Tiểu nha đầu này phỏng chừng đã rất nóng lòng rồi đây. Nhắc đến đại ca, ngay cả mắt của nó cũng ửng hồng lên." Vương Bảo Nhi tếu táo nói.