Hi Du Hoa Tùng

Chương 340 : Bàn tay ôn nhu

Ngày đăng: 20:06 19/04/20


"Lưu đại ca."

 

Hai người đi vào một căn phòng phía sau. Vương Đông Đông bước nhanh đến, nhìn Lưu Phong thân mật hô lên một tiếng. Vốn là muốn nhào vào lòng, ôm chầm lấy hắn nhưng thấy Vương Bảo Nhi đứng đó, hai mắt tà dị nhìn mình và Lưu Phong, vội vàng đè nén sự kích động trong lòng xuống.

 

"Thật là nữ sanh ngoại tộc mà, thấy Lưu Phong thì quên mất cả ca ca." Vương Bảo Nhi nhìn muội muội của mình, nở một nụ cười mờ ám: "Các người đã lâu không gặp. Ta không cản trở hai người nữa."

 

"Đại ca, ngươi nói bậy bạ cái gì đó?" Vương Đông Đông thấy Vương Bảo Nhi vô lại như vậy, trong lòng cũng cảm thấy xấu hổ.

 

"Ha ha, Đông Đông cũng biết thẹn thùng, ta đi thôi." Nói xong Vương Bảo Nhi xoay người rời khỏi.

 

Vương Đông Đông nhất thời tay chân luống cuống: "Lưu đại ca, ca ca ta là người như vậy, hắn nói như vậy, người đừng nghĩ gì nhé."

 

Lưu Phong mỉm cười: "Đông Đông, lần này đi đến phương Bắc quả thật đã chịu nhiều vất vả. Bất quá bây giờ đã tốt rồi. Chuyện của phụ thân nàng ta đã nói với hoàng thượng. Sau này Vương gia của nàng có thể an tâm định cư tại kinh đô. Yến Vương cũng không thể can thiệp vào chuyện của Vương gia nữa."

 

"Lưu đại ca, lần này thực sự xin cảm ơn người. Cha muội nói đại ca chính là đại ân nhân của Vương gia chúng ta. Ngày sau nếu có gì cần giúp thì cho dù là lên núi đao, xuống biển lửa, Vương gia muội cũng không cau mày." Nói xong nàng nhẹ nhàng quỳ xuống.

 

Lưu Phong vội đỡ nàng đứng dậy, cười nói: "Đông Đông, chuyện này có xá gì đâu. Nàng không cần để ý. Đừng quên ca ca của nàng là người của Di Hồng viện. Ta sẽ không để cho ai có thể bức hại người của Di Hồng viện được. Yên tâm đi, sau này cuộc sống của Vương gia sẽ rất thoải mái."

 

Vương Đông Đông trong mắt nhất thời cảm động đến nỗi rơm rớm nước mắt: "Đại ca, muội thật sự không biết nói gì nữa."

 

"Ha ha, nếu không biết nói gì thì không nói. Chúng ta cứ từ từ ngồi xuống nói chuyện vậy."

 

Hai người ngồi xuống, Vương Đông Đông nhìn Lưu Phong, bộ dạng như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

 

Lưu Phong cười hì hì: "Hôm qua ta nằm mơ thấy muội. Không nghĩ ra hôm nay giấc mơ đã trở thành sự thật."

 
 

Lưu Phong đang muốn gật đầu, không ngờ Vương Đông Đông đã nhanh chóng nắm lấy bổng bổng trong quần của hắn.

 

Nha đầu này. thực sự là càng ngày càng làm càn à. Bất quá ta thích. Lưu Phong cười hắc hắc, hai tay đặt lên mông nàng, bắt đầu xoa nắn.

 

Mặc dù hai người chưa hề thành thân nhưng lâu như vậy không gặp, lại kích thích đúng vị trí nhạy cảm. Hỏa dục cả hai nhanh chóng nổi lên. Vương Đông Đông không cam lòng vuốt ve bổng bổng mà bị ngăn cách một lớp vải. Nàng nhanh chóng kéo quần hắn xuống, hai tay nắm chặt vào bổng bổng đang càng ngày càng lớn lên.

 

"Đại ca, nó tự biết nhảy lên, thật là thần kỳ." Vương Đông Đông ngượng ngùng nhìn Lưu Phong, nhưng hai tay không hề ngừng hoạt động.

 

Hôm nay nàng đã có kinh nghiệm, không hề lóng ngóng như lần đầu.

 

Ngay khi Lưu Phong đang hưng phấn thì một bóng người đi đến, chính là Tiểu Điệp, mặc y phục màu hồng, chậm rãi đi đến.

 

"Có người đến, mau buông tay." Lưu Phong bất giác thầm trách mình. Sớm biết thế này thì đã sớm nghe lời Vương Bảo Nhi, đi vào một căn phòng u nhã, thanh tĩnh.

 

Vương Đông Đông a một tiếng nhưng không hề buông tay ra.

 

Làm cho bổng bổng lớn và nóng như vậy đâu phải dễ dàng, dại gì mà buông tay ra. Nàng nghĩ cũng giống như lần trước vậy, nhất định phải giúp hắn đạt tới tột cùng dục vọng.

Hắn như vậy thì trong lòng nàng cũng rất thoải mái.

 

Tiểu Điệp vốn đang cúi đầu bước đi, căn bản không hề phát hiện ra trong căn phòng có một nam một nữ. Đến gần tới nơi mới ngước đầu lên, lập tức một cảnh tượng không nên thấy hiện ra trước mắt.

 

Bất quá khi phát giác ra nam nhân là Lưu Phong thì vội vàng lí nhí trong miệng: "Công tử, xin lỗi, ta. cái gì cũng không thấy, không thấy gì hết." Nói xong vội vàng chạy ra ngoài.