Hi Du Hoa Tùng
Chương 477 : Phong Địa (Cấp đất)
Ngày đăng: 20:08 19/04/20
"Nếu ta sở liệu không sai, thì hắn chính là Thái tử." Tĩnh vương gia như trước nhàn nhạt nói, nhưng là trong ngữ khí đã có chút run rẩy.
Hoa Hạ đại đế thần sắc có chút ảm đạm: "Không sai, chính là Thái tử."
Ngừng lại một lúc, Hoa Hạ đại đế mới quay đầu lại nói: "Cái chết của Thái tử năm đó rất kì lạ, chết như thế nào, ngươi có biết không? Lúc ấy khi ta chạy đến, mắt hắn trừng lên rất lớn, rất lớn. Thậm chí khi hắn chết, hai mắt vẫn không nhắm lại."
"Ta sao lại không biết chứ." Tĩnh vương gia thống khổ thở dài một tiếng nói: "Ngay cả đến khi chôn cất, hai mắt của Thái tử cũng không cách nào nhắm lại."
"Chết không nhắm mắt." Lão hoàng đế thở dài một tiếng nói: "Thái tử đúng là chết không nhắm mắt, nếu không sao lại như thế này." Nói đến đây, rốt cuộc ngữ khí của Hoa Hạ đại đế mang theo một tia phẫn nộ.
"Chuyện này người đã cho điều tra sao?" Tĩnh vương gia kích động hỏi.
"Đương nhiên phải điều tra." Lão hoàng đế phẫn nộ nói: "Ta vĩnh viễn không thể quên được hài nhi chết không nhắm mắt. nhưng là ta vẫn không thể tra ra chuyện gì khác thường."
"Người đã điều tra những người bên cạnh Thái tử chưa?" Tĩnh vương gia nhắc nhở.
"Ý ngươi là Điềm Nhi?" Lão hoàng đế suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Điềm Nhi không có khả năng. Làm như vậy, đối với nàng mà nói không có gì tốt."
"Bất kể là có hay không, đã điều tra thì phải tra hết." Tĩnh vương gia đề nghị.
"Lão bằng hữu, có chuyện đại sự, ta vẫn đều lo lắng, không biết có nên nói cho ngươi hay không?" Hoa Hạ đại đế quay đầu nhìn kỹ Tĩnh vương gia, con ngươi có chút do dự.
Tĩnh vương gia cho tới bây giờ chưa từng thấy qua vẻ mặt ngưng trọng như vậy của Lão hoàng đế, vội vàng hỏi: "Tới cùng là chuyện đại sự gì có thể làm cho người suy nghĩ, thận trọng như thế?"
"Là một chuyện rất lớn, rất rất lớn." Lão hoàng đế thở dài một tiếng, cuối cùng quyết định tạm thời không cần nói cho Tĩnh vương gia biết.
Dừng một chút, Tĩnh vương gia đột nhiên hỏi: "Lão bằng hữu, theo ý kiến của người, Hoàng thái tôn và Yến vương ai phù hợp ngồi vào vị trí này?"
"Ai là người kế vị ngôi Hoàng Đế, có phải là chuyện mà người đang lo lắng?" Tĩnh vương gia nghĩ lại, hiểu được Lão hoàng đế trước kia có bất đồng, nghĩ tới nghĩ lui hay là không muốn nói ra.
Chuyện Lưu Phong tiêu diệt ác linh, rất nhanh truyền khắp Hoàng cung. Ba ngày tiếp theo, bên trong Cung quả nhiên yên tĩnh trở lại, rốt cuộc không còn truyền ra tin tức Quỷ xuất hiện.
Lão hoàng đế quyết định tiến hành phong thưởng cho Lưu Phong.
Đương nhiên, sở dĩ trọng thưởng cho Lưu Phong cũng không phải chỉ vì chuyện trừ qủy. Lưu Phong hứa hẹn cung cấp quân hướng, cho tới nay Lão hoàng đế đều nghĩ chính mình cũng nên làm một cái gì đó.
Cho nên mới tận dụng cơ hội này, chuẩn bị cấp cho Lưu Phong một chút ưu đãi, để cho hắn càng thêm trung thành, đối với Hoàng gia cảm ơn. Hơn nữa, Lão hoàng đế còn có ý nghĩ đặc biệt khác.
Trong buổi thượng triều, cho Đương Trị thái giám tuyên đọc thánh chỉ, tăng Lưu Phong lên làm nhất phẩm Hầu Tước, hơn nữa còn cấp cho hắn một vùng đất.
Ban đầu, một số quan viên có chút không phục, nghĩ cấp bậc quý tộc của Lưu Phong tăng lên quá nhanh, nhưng là sau khi nghe được vùng đất Lưu Phong được cấp, nhất thời cười trộm.
Lưu Phong lẳng lặng đứng ở giữa quần thần, dần dần từ tâm tình của bọn họ mà cảm thấy có chút khác thường. Mới đầu, hắn còn tưởng là do ghen ghét và hâm mộ, nhưng là rất nhanh liền phát hiện những nụ cười đó là cười chế nhạo.
Lưu Phong cảm thấy buồn bực, chính mình được trọng thưởng, có gì đáng để cười nhạo chứ? Những lời trong chiếu chỉ cũng không có gì trào phúng, sao những người này lại như vậy.
Sau khi tuyên chỉ xong, bá quan văn võ lần lượt ra về, như trước đối với chuyện Lưu Phong được ban thưởng mà bàn luận, trên mặt tràn đầy nét trào phúng (chế nhạo).
Lưu Phong vẻ mặt khinh bỉ nhìn những đại thần đang ganh tỵ này.
"Hầu gia, lại đây ta có chuyện muốn nói với người." Nội các đại thần Trương Tử Ngưu đã đi tới, gọi Lưu Phong lại, thấp giọng nói.
Trong bá quan văn võ, Lưu Phong đối với Trương Tử Ngưu cũng có chút hảo cảm. Nghe hắn gọi mình, cũng không suy nghĩ nhiều liền tiến tới.
"Hầu gia, người có phải đang khó hiểu vì sao bá quan văn võ lại chế nhạo khi người được phong thưởng không?" Trương Tử Ngưu cũng không nhiều lời, trực tiếp nói vào vấn đề