Hi Du Hoa Tùng

Chương 478 : Tình huống của Phong Thành

Ngày đăng: 20:08 19/04/20


"Có chuyện gì không đúng sao?" nghe Trương Tử Ngưu nói, Lưu Phong sắp xếp lại mọi chuyện, vội vàng nói: "Ngươi nói những người này như vậy có phải là do nghe ta được Bệ Hạ ban thưởng, nên cảm thấy ganh tỵ không?"



Trương Tử Ngưu nghe vậy, nao nao thầm nghĩ, Hầu gia quả nhiên không biết tình hình vùng đất được cấp, trách không được hắn dương dương tự đắc khinh bỉ nhìn các đại thần.



"Hầu gia, người nghe ta nói đây, sự thật thì vùng đất hôm nay người được cấp không đáng để người khác hâm mộ và ghen tỵ." Trương Tử Ngưu tốt bụng nhắc nhở một chút.



Lưu Phong nghe vậy trong lòng không vui, thấp giọng nói: "Ta nói Lão Trương, ngươi cũng đúng là một tảng đá."



Trương Tử Ngưu mỉm cười, vội hỏi: "Hầu gia, người đừng vội, nghe ta nói xong rồi từ từ suy nghĩ. Bệ hạ hôm nay ban thưởng cho người, đích thực là trọng thưởng, nhưng là trên thực tế thì không như vậy."



Lưu Phong có chút kỳ quái nói: "Đây là ý gì? Chẳng lẽ những phần thưởng này đều là giả?"



"Phần thưởng hoàn toàn là thật không phải giả, ngươi đúng là trở thành nhất đẳng Hầu tước, chỉ là chuyện cấp đất có chút vấn đề." Trong nhất thời, Trương Tử Ngưu không biết nói như thế nào.



Lưu Phong cũng hiểu ra, nhất định là Lão hoàng đế có âm mưu, chuyện cấp đất dám chắc có vấn đề.



"Lão Trương rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ngươi cẩn thận một chút nói cho ta biết." Lưu Phong có chút lo lắng hỏi.



"Hầu gia có điều không biết." Trương Tử Ngưu thở dài một tiếng nói: "Phong Thành được cấp mặc dù rộng lớn, nhưng là nằm ở biên thùy, đất đai cằn cỗi, người rất ít. Một năm tổng thu nhập không tới vạn lượng bạc. Hơn nữa, thành này phía Bắc giáp phía Nam của Man Tộc, Đông giáp Phù Tang, thường thường Man Tộc hoặc Phù Tang tiến đánh. Hơn mười năm trước đã bị tranh giành. Năm ngoái, bất kể là nha môn hay quân doanh đều rút lui hết. Bây giờ, không ai biết rõ tình huống tại đó. Đế quốc vốn đã hoàn toàn buông bỏ Phong Thành. Hôm nay nơi đó đúng là một mảnh đất chết."



Mẹ nó, quả nhiên là có vấn đề. Lưu Phong nhất thời tức giận, chỉ là một Hầu tước mà Lão Hoàng Đế lại cấp cho một vùng đất rộng cỡ Giang Nam, vốn hắn còn tưởng là trọng thưởng, bây giờ xem ra, cũng là bị lừa.



"Ta phải đi gặp bệ hạ, cái này không phải là khi dễ ta sao." Lưu Phong đã hiểu mọi chuyện, việc được ban thưởng đúng là không đáng để được người khác hâm mộ. Ánh mắt chế nhạo của các đại thần khác là có lý do.



"Chờ một chút." Trương Tử Ngưu giữ chặt Lưu Phong, thấp giọng nói: "Hầu gia, mỗi lần sau khi thượng triều xong, Bệ hạ đầu tiên sẽ về Thượng Thư phòng tĩnh dưỡng, người không nên đi."



Lưu Phong hừ một tiếng nói: "Mẹ nó, ta không cần trọng thưởng, Phong Thành ta không đi."



"Không được" Trương Tử Ngưu giải thích: "Pháp chế của Đế quốc, một khi tiếp nhận phong thưởng, trong vòng một tháng phải có mặt tại đó."




Trương Tử Ngưu nhìn thoáng qua bốn phía, sau khi xác định không có ai, mới thấp giọng nói: "Hầu gia, chẳng lẽ người không biết sao? Đế quốc đã từ bỏ Phong Thành, hơn nữa trong chiếu chỉ ban thưởng cũng viết rõ. Tương lai Phong Thành sẽ không chịu sự khống chế của Đế quốc. Bất kể là Qyân sự hay tài chính, Phong Thành đều độc lập. Nói như vậy, người đã minh bạch chưa?"



Một Tiểu vương quốc độc lập? Lưu Phong có chút động tâm, hắn bây giờ đang lo chính mình không có địa phương phát triển, Phong Thành này có thể trợ giúp mình. Chỉ là nghe qua Phong Thành này không có gì là tốt.



"Nếu đúng vậy, thì theo như ngươi nói, Phong Thành căn bản là không có biện pháp phát triển." Bản thân đất đai cằn cỗi, điều kiện tự nhiên ác liệt, hơn nữa còn bị Man Tộc và Phù Tang cướp đoạt, làm sao phát triển?



Trương Tử Ngưu mỉm cười: "Phong Thành giao cho người khác tất nhiên không có khả năng phát triển, nhưng là đặt trong tay Hầu gia thì không như vậy. Bản lãnh của Hầu gia ta cũng biết một ít, với bản lãnh của Hầu gia, phát triển Phong Thành không phải không có khả năng. Nếu Hầu gia thật sự quyết định muốn đi phát triển Phong Thành, ta cũng có thể giúp một ít."



Lưu Phong suy nghĩ một chút, nói: "Ngươi trước tiên nói ta nghe, ngươi có thể giúp ta cái gì?"



"Nếu Hầu gia thật sự muốn phát triển Phong Thành, ta có thể vì người tiến cử vài vị nhân tài. Có bọn họ tương trợ, Hầu gia tương lai phát triển Phong Thành cũng giảm bớt rất nhiều phiền toái." Trương Tử Ngưu vẻ mặt vẫn mỉm cười.



"Lão Trương, ngươi nói thật chứ? Ngoài ra, ta còn muốn biết, ngươi có thể có lợi gì từ ta?" Thiên hạ không có chuyện cho không, Trương Tử Ngưu đối tốt với mình, dám chắc có mục đích. Ít nhất thì lúc này Lưu Phong nghĩ như vậy.



"Ha ha, thống khoái." Trương Tử Ngưu cười nói: "Hầu gia cũng quả nhiên là người sảng khoái. Nếu Hầu gia sảng khoái như thế, ta cũng không giấu giếm, ta muốn nhờ Hầu gia cứu một người giúp ta."



"Cứu người?" Lưu Phong lạnh nhạt nói: "Người nào? Cứu ở đâu?"



"Một vị lão bằng hữu của ta. Chỉ vì mười năm trước đắc tội với Bệ hạ, đến nay vẫn bị giam trong lao ngục."Trương Tử Ngưu thấp giọng nói.



Lưu Phong hơi kinh hãi: "Lão Trương, ngươi là đại quan đương triều, ngay cả ngươi cũng không cứu được, ta ra tay, có thể xử lý sao?"



"Hầu gia không nên từ chối, nếu nói trên đời này có ai có khả năng cứu vị bằng hữu kia của ta, vậy chỉ có một người là Hầu gia người." Ngừng một chút, Trương Tử Ngưu nói: "Nghe nói Hầu gia vì bệ hạ cung cấp quân hướng viễn chinh, đến lúc đó Bệ Hạ sẽ coi là đại ân, chuyện Lão bằng hữu của ta, chỉ cần người nói một chút, dám chắc Bệ Hạ đáp ứng."



"Xin hỏi vị Lão bằng hữu kia của ngươi phạm tội gì?" Lưu Phong hỏi