Hi Du Hoa Tùng

Chương 541 : Hoàng đế nghi ngờ, dùng thập nhị kim bài triệu gấp

Ngày đăng: 20:09 19/04/20


Khuynh Thành nghe thế, đôi mắt xinh đẹp nhất thời ngấn nước, làm ra một bộ dáng như đau khổ nói: "Ngươi nói dối, ta thông minh xinh đẹp như vậy, là nữ hài tử băng thanh ngọc khiết, sao ngươi không thích ta. Tỷ phu, người đừng ngốc nữa, ngươi nghĩ rằng ta không biết tâm tư của ngươi hay sao. Ngươi dám chắc rất muốn cùng ta lên giường. Đáng tiếc, bây giờ còn chưa được, ta trước khi thừa kế được thánh linh không thể cùng ngươi làm chuyện đó được. Bất quá ngươi cứ yên tâm, chờ khi ta thống nhất giang sơn, lên làm nữ hoàng, nhất định cho ngươi."

Nghe xong lời này, Lưu Phong cũng không nói tiếng nào.

Thật là ác quá. Nói như vậy tuyệt đối không phải là lời của em vợ nói với anh rễ a.

Cái này là gì? Là dụ hỗ, câu dẫn a.

Tốt xấu gì hắn cũng từ xã hội hiện đại đi đến, cho dù tư tưởng đã cởi mở, nhưng mà chuyện dâm ô như vậy mà tiểu ma nữ nói ra trước mặt, cũng không phải lắm a.

Cái gì kêu là dâm ô. ?

Khuynh Thành lúc này mới gọi là dâm ô.

"Được rồi, không nói việc này nữa. Tình yêu phải tự nguyện mới được" Lưu Phong thản nhiên nói: "Không sai, ta quả thật nghĩ đến cùng nàng lên giường, nhưng mà đó chỉ là dục vọng của nam nhân đối với đàn bà, cũng không phải tượng trưng cho ta yêu nàng. Muốn làm đàn bà của ta, trừ phi ta thật sự yêu thương nàng."

Khuynh Thành hừ một tiếng"sư tôn ta nói đúng, nam nhân là một nữa thú vật. Nhưng mà ta nghe lời ngươi, ta sẽ làm cho ngươi yêu ta. Ta sẽ không thua kém tỷ tỷ Khuynh Quốc đâu."

Dừng lại một chút, Khuynh Thành đột nhiên đắc ý nói: "Sư tôn nói qua, dung mạo ta cũng không thua kém so với tỷ tỷ, ngươi háo sắc như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ thích ta thôi."

"Có đúng vậy không?" Lưu Phong không nghĩ thế"Chờ xem đi."

Khuynh Thành bất chấp, nhún vai nói: "Sư tôn nói qua, nam nhân cho dù lợi hại cũng không thoát khỏi sự ôn nhu của đàn bà. Tỷ phu, từ hôm nay trở đi ngươi chính là đối tượng mà ta theo đuổi."

Lưu Phong thật muốn ngữa mặt lên trời la lớn"Nha đầu kia thật dâm ô quá mà. em vợ mà dám nói với tỷ phu như vậy. ít nhất Lưu Phong hai kiếp làm ngươi lần đầu tiên cũng gặp phải tình huống như thế này.

Khuynh Thành mở to đôi mắt, cười cười mờ ám"Tỷ phu, để tiểu muội giúp tỷ phu xoa bóp. Xoa bóp."

"Nàng không sợ ta xử nàng sao?" Lưu Phong cười thô bỉ nói.

"Không sợ, ta có cái này" Nói xong trên tay khuynh thành xuất hiện một thanh trủy thủ lạnh lẽo"Đây là châu nhi, nếu ngươi dám dùng vũ lực với ta, nó sẽ cắt đứt tiểu đệ đệ của ngươi."

"Châu Nhi?" Lưu Phong nao nao, lập tức hiểu được một chút, ma giáo truyền thường mấy ngàn năm, thực lực quả thật không thể coi thường. Nếu hắn đoán không sai, trên tay Khuynh Thành hẳn là một thanh thượng cổ thần binh có ý thức. Từ phẩm chất mà nói, tuyệt đối không thua Hạo Thiên Kiếm của mình.

Hơn nữa Khuynh Thành tựa hồ đã cùng trủy thủ đó đạt đến trạng thái tâm ý tương thông. So với hắn còn muốn tốt hơn.

Lưu Phong và kiếm linh của Hạo Thiên Kiếm cũng không có câu thông gì. Hơn nữa kiếm linh tính tình khó chịu, gặp đối thủ yếu thì không bao giờ xuất thủ

"Khuynh Thành muội tử, nàng quả nhiên lợi hại, lại có thượng cổ thần binh, ta thiếu chút nữa là đi toong rùi." Lưu Phong điềm nhiên cười nói.

"Tỷ phu, nhãn quan của ngươi cũng không tầm thường, bây giờ ngươi đã biết là không thể khi dễ ta rồi sao?" Khuynh Thành cười hắc hắc, đắc ý hoa hoa thanh trủy thủ trên tay.

Lưu Phong thật bực mình a. đàn bà thật không nói lý lẽ a. rõ ràng là nàng muốn câu dẫn mình. bây giờ lại đổ trên đầu hắn. ma nữ quả là ma nữ
Lão hoàng đế tức giận, tất nhiên các vị đại thần không dám phóng tứ nữa, vội vàng ngậm miệng lại.

Quay đầu lại, lão hoàng đế liếc mắt nói với Lưu Phong đầy thâm ý"Lưu ái khanh, chuyện thần thánh quân đoàn, chẳng lẽ ngươi không nghĩ lại hay sao? Có lẽ trên chiến trường chính thức, đối với một quân đoàn cũng rất tốt a."

Lưu Phong thấy lão hoàng đế vẫn chưa từ bỏ ý định, cười nói: "Bệ hạ, để vi thần giải thích, không phải vi thần không nể mặt người, chỉ là chiến đấu lực của thần thánh quân đoàn vi thần là người hiểu rõ nhất, căn bản không thích hợp viễn chinh. Viễn chinh là thiên thu đại nghiệp của bệ hạ, nếu bởi vì thần thánh quân đoàn mà hủy mất nghiệp lớn của bệ hạ, vi thần sẽ trở thành tội nhân thiên cổ a. Theo ý vi thần, thần thánh quân đoàn trước mắt chỉ có thể ở tại Phong Thành tiêu trừ thổ phỉ. Giống như bệ hạ nói, Phong thành là trọng điểm của hoa hạ đế quốc, thần thánh quân đoàn cũng là phục vụ đế quốc, không phải như vậy sao?"

Lão hoàng đế nghe thế, trong mắt ánh lên vài tia tức giận, sắc mặt thay đổi liên tục, cuối cùng cũng cố nặn ra vẻ mặt tươi cười"Ái khanh nói cực kỳ chí lý. Bất quá ở đâu cũng đều phục vụ đế quốc. Bỏ đi, thần thánh quân đoàn cứ tiếp tục tại Phong Thành tiêu trừ thổ phỉ đi" Lão hoàng đế mặc dù không cam tâm, nhưng cũng không thể chỉ vì 2000 quân mà trở mặt với Lưu Phong. Không nói chuyện lưu phong vừa mới giao cho mình 600 vạn lạng bạc, chỉ với thực lực của hắn mình cũng phải cố kỵ. Hơn nữa lão cũng chưa gặp qua thần thánh quân đoàn, bất quá chỉ nghe qua giang hồ đồn đãi, vạn nhất lời đồn không thật, làm chậm trễ kế hoạch viễn chinh, thật sự là ngu ngốc a.

Giao phong hiệp 1 đã qua, lão hoàng đế đã thất bại 0-1.

Bất quá lão hoàng đế cũng không vì thế mà buông tha. Phong Thành quật khởi là sự thật, hắn tuyệt đối không thể ngồi nhìn. Nhưng mà lúc trước hắn từng hứa hẹn qua cho Lưu Phong quyền độc lập, tự chủ. Bây giờ lại muốn nhúng tay vào.

"Ái khanh, nghe nói ngươi gần đây thu rất nhiều nạn dân, lưu dân" Lão hoàng đế vẫn híp mắt, mỉm cười nói chuyện với Lưu Phong.

Cười cái gì. Nhìn bộ dáng của ngươi là biết bất hảo rồi. Lưu Phong gật gật đầu"Các nơi phỉ đạo như kiến, chiến tranh không ngừng, dân chúng đã rất khổ sở rồi. Vi thần thật sự không đành lòng cho dân chúng khổ sở, lúc này mới thu dụng bọn chúng. Chỉ là Phong Thành đất đai tuy lớn, nhưng mà lại quá cằn cỗi, không dối bệ hạ, Phong Thành bây giờ bề ngoài nhìn còn chút phong quang, nhưng àm thực chất bên trong đã mục nát, cư dân mỗi ngày cũng chỉ đủ no. Vi thần bạo dạn thỉnh bệ hạ viện thủ cho Phong Thành một ít lương thực để giải nguy ạ."

Lão hoàng đế nghe thế khóc cười không xong, tiểu tử này quả nhiên giải hoạt, bản thân mình còn chưa nói gì, hắn đã than khóc trước rồi. hừ hừ. vật thực cho năm mươi vạn nạn dân ư, lão hoàng đế không xuất được. Nạn dân trong mắt của lão là cái thá gì, muốn chết thì chết. hắn trữ lương thực để cho đại quân viễn chinh, sẽ tuyệt đối không xuất ra lương thực để cứu tế nạn dân.

"Ái khanh, ngươi thu lưu nạn dân là việc đại thiện, vốn trấm rất muốn trợ giúp ngươi. Nhưng ngươi cũng biết viễn chinh sắp đến, trẫm bây giờ không có vật thực dư thừa a." Lão hoàng đế cười nói: "Phong Thành mặc dù là trọng trấn của hoa hạ đế quốc, nhưng mà cũng phải phân nặng nhẹ. HƠn nữa mọi chuyện ở Phong Thành, đều giải cho ngươi là chủ công nghĩ biện pháp đi nha."

Hảo, lão tử là muốn ngươi nói ra những lời này.

Lưu Phong trầm sắc mặt lại nói: "Bệ hạ yên tâm, vi thần nhất định đem hết toàn lực nghĩ biện pháp. Bây giờ viễn chinh mới là đại kế, vi thần sẽ không làm cho người phải lo lắng."

"Tốt, ai khanh thật là tốt" Lão hoàng đế ngoài miệng cười cười, nhưng trong lòng khổ sở a. Vốn muốn triệu Lưu Phong hồi kinh là muốn được cái gì, kết quả là một chổ tốt cũng không có a.

Vô pháp rồi, ai biểu Lưu Phong chiếm lý làm chi. Lão hoàng đế không thể làm gì được.

Bất quá hắn vẫn còn chưa buông tha"Ái khanh, Phong Thành hôm nay phát triển như vậy, trẫm mặc dù tài lực, vật lực không giúp gì được cho ngươi, nhưng mà có thể phái thêm nhân thủ trợ giúp ngươi. Như vậy đi, để phối hợp giết cường đại, trẫm quyết định phái ra hai mươi vạn Long Vệ Quân tiến vào Phong Thành, để tiêu trừ tiểu phỉ"

Mẹ kiếp, lão già này quả nhiên âm hiểm, một kế không xong lại bày ra kế khác.

Nói là muốn tiêu trừ tiểu phỉ ư? Ai lại không biết ngươi muố lấy Long Vệ Quân giám thị, kiềm chế ta.

Dù biết rõ âm mưu, nhưng mà Lưu Phong vẫn phải tạ ơn.