Hi Du Hoa Tùng

Chương 56 : Vì công tử phục vụ

Ngày đăng: 20:02 19/04/20


Lưu Phong vốn dĩ muốn Liêu Thanh Nghi mặc nội y hiện đại để xem trước thử hiệu quả, tuy nhiên đợi đến chính ngọ vẫn không thấy quay lại, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là để lại một cái quần tam giác, một cái bằng tơ mỏng, một cái hình chữ Y. Còn lại tất cả cho vào bao trực tiếp mang đến Túy Xuân lâu.



Cô nương tiếp đón ở cửa hôm trước bị Lưu Phong trêu ghẹo. Nên đối với hắn ấn tượng rất sâu đậm, thấy hắn đến liền nhanh nhẹn tiến lên đón tiếp: "Công tử. Mama phân phó ta chờ ở đây, khi ngài tới lập tức dẫn người đến phòng tập luyện".



Nguyên do là ngày đó Lưu Phong đã an bài tại Túy Xuân lâu thiết trí một gian phòng trống đặc biệt để làm phòng tập luyện. Bây giờ toàn bộ nhân viên đã tập trung đầy đủ, tất cả đều đợi Lưu Phong đến mà thôi.



Lưu Phong nhìn nàng, rồi đưa tay vỗ vào mông nàng một cái: ": Lập tức dẫn đường cho ta."



Nhìn thấy Lưu Phong bước vào, các mỹ nữ trong phòng tập luyện dùng hơn mười con mắt to tròn mà cưỡng gian hắn từ trên xuống dưới. ^^!



Mấy ngày này, theo ý của Lưu Phong, chính mama của Túy Xuân lâu đã tổ chức những cô nương này lại để huấn luyện vài ngày, lắc mông, rên rỉ, con mắt đưa tình. Các loại động tác hương diễm này cũng đều luyện không dưới trăm lần.



Các nàng này vô cùng tò mò, muốn xem nhân vật này là ai mà có thể nghĩ ra từng đấy động tác dụ hoặc như vậy.



Có tin tức truyền ra, người nọ chính là một công tử đẹp trai. Hôm nay được thấy quả nhiên danh bất hư truyền, một công tử đẹp trai hiếm thấy trong thiên hạ.



Lưu Phong thấy xanh xanh đỏ đỏ một đám mỹ nữ cứ nhìn trân trân vào mình cũng không ngượng ngùng gì, ngược lại vẫy tay, khẽ cười một tiếng nói: "Chào các cô em xinh đẹp."



"Chào công tử" Mỹ nữ qua đào luyện quả có khác, các em cũng ngay tức khắc cùng lên tiếng chào lại Lưu Phong.


Nữ tử đó nhất thời nghiêm mặt quỳ xuống cầu xin tha thứ: "Ma ma, công tử gia, ta sai rồi, ta sai rồi, cầu xin người tha cho ta đi?"



Lão bảo đang muốn giương uy, Lưu Phong phất tay ngăn lão bảo, đỡ nữ tử đứng lên, quay đầu nói với lão bảo: "Ngươi sao lại tùy tiện đánh người?" Lưu Phong dù sao thì cũng có ý thức của người hiện đại, hắn đối với người thời đại này các loại như giết người, đánh người cực kỳ chán ghét.



Lão bảo trong long ủy khuất, nghĩ rằng ta đánh người không phải là vì mặt mũi của ngươi sao, thế mà giờ ngươi lại trách mắng ta không phải. Bất quá không thể báo oán, nàng cũng chỉ có thể trong lòng thầm kêu oan ức một chút. Mặc dù không biết vị công tử này thân phận ra sao, nhưng từ những hành vi hằng ngày thì thân phận tuyệt đối không thấp. Huống hồ, ban ngày, tam đại gia cũng từng bảo phải nhất định hảo hảo chiêu đãi vị công tử này, xem hắn như thần nhân vậy.



"Công tử gia, lão nô sai rồi, sau này không dám nữa." Lão bản tự thu hồi vẻ mặt ủy khuất, tự kiểm điểm.



Lưu Phong không để ý tới nàng, chuyển mắt sang nữ tử vừa rồi nói: "Cởi áo ra đi, ta chỉ ngươi cách sử dụng như thế nào?"



Nữ tử ngước nhìn, Lưu Phong liếc mắt một cái, chẳng hiểu tại sao thấy một gương mặt nàng thật xinh đẹp, trống ngực có chút nhanh hơn, có chút gian xảo yêu cầu nàng cởi áo.

Lão bản hừ lạnh một tiếng, gấp hướng ánh mắt về nữ tử nọ.



Nữ tử lúc này mới từ từ trút xiêm y xuống, sau cùng một bộ song nhũ nhất thời vùng lên, theo nhịp hô hấp rung rung. Lưu Phong từ khi đến thời đại này, đây là lần đầu tiên hắn được ngắm ngực của nữ nhân ở một khoảng cách gần và trọn vẹn như vậy. Lão bảo nói cũng không sai, nữ nhân này mặc dù là thanh lâu kỹ nữ, tuy nhiên cũng được tinh tuyển cho nên vú nàng dù lớn nhưng không hề bị sa xuống mà vẫn hiên ngang vun cao, nhô ra phía trước, hai núm vú xinh xắn đỏ hồng nhú ra, thật mị nhân.