Hi Du Hoa Tùng

Chương 57 : Chẳng lẽ hắn là pê đê

Ngày đăng: 20:02 19/04/20


Nữ tử thấy Lưu Phong nhìn chằm chằm vào hai vú của mình, cũng có chút xấu hổ, muốn dùng hai tay che lại, nhưng lại sợ ma ma trách phạt. Cũng may Lưu Phong không quên mục đích của chính mình, vội vàng phục hồi tinh thần lại, cầm lấy cái áo ngực, cất giọng nói: "Các vị, ta bây giờ ta sẽ làm mẫu, mọi người nhìn kỹ, đợi lát nữa các ngươi sẽ chiếu theo phương pháp của ta mà mặc vào." Nói xong Lưu Phong liền tự mình mặc chiếc áo ngực cho nữ tử này.



Lão bảo ánh mắt không kém, vội hỏi: "Các ngươi đã nhìn rõ chưa?"



"Công tử gia, ma ma, chúng ta đều đã thấy." Kỳ thật cũng có mấy nữ tử muốn nói là không, muốn để cho Lưu Phong giúp bọn họ mặc áo. Nhưng cũng hiểu được Lưu công tử là một người đứng đắn, nghiêm chỉnh, nên chưa kịp nói ra khỏi miệng đã lập tức nuốt lại vào bụng.





Rất nhanh chóng một đám cô nương xanh xanh đỏ đỏ bắt đầu cởi áo, lộ ra song nhũ trắng như tuyết, bốn phía nhất thời phát ra ngập tràn mùi vị của đậu hũ non.



Lưu Phong do dự một chút, quay đầu đi ra, hắn nghĩ mình đứng tại đây có chút không ổn, chính mình tốt xấu gì cũng là đến từ xã hội hiện đại, là một thanh niên tốt, hắn cũng có nguyên tắc làm người của mình.



Đám cô nương thấy Lưu Phong rời đi, không khỏi có chút thất vọng, vốn còn muốn trước mặt Lưu Phong khoe bộ ngực hoàn mỹ của mình, bất quá bây giờ đã không còn cơ hội nữa.





Đàn bà đối với áo ngực của mình tựa hồ có được lĩnh ngộ trời sinh, chỉ nhìn thoáng qua, các nàng liền hiểu được nguyên ủy của nó, thời gian không lâu sau đã dựa vào kích cỡ của thân thể, tìm được áo ngực thích hợp với mình mặc vào.



Sau đó, Lưu Phong dựa theo kiếp trước mà hướng dẫn các nàng thực hiện các hành vi biểu diễn kích tình như thế nào, cẩn thận miêu tả một chút, để các nàng có thể hình dung ra.



Đám nữ nhân này mặc dù bao năm chinh chiến nơi phong nguyệt, nhưng vẫn hiểu được Lưu Phong miêu tả cảnh tượng này quá mức chấn động. Đối với các nàng thì chuyện trước mặt bao nhiêu người lại cởi bỏ hết quần áo biểu diễn thì dường như là quá lộ liễu.


Ngày thứ hai Lưu Phong không đến, lão bảo thống lĩnh hai mươi cô nương nóng bỏng chăm chỉ luyện tập từ sáng cho đến đêm khuya mới đi nghỉ.



Ngày thứ ba Lưu Phong vẫn không đến, người phụ trách nhạc đội và ma ma thương nghị một chút, để cho hai bộ phận nhân mã bắt đầu hợp luyện với nhau. Thời gian một ngày trôi qua quả nhiên là hiệu quả thật phi thường.



Cho đến giữa trưa ngày thứ sáu, Lưu Phong mới mang theo Vương Bảo Nhi cùng đến đây.



Bên trong luyện thất chính giữa trung ương, một người, một cột gỗ nổi bật trên đài. Một nữ tử thân mặc nội y màu đen đang đứng bên cột gỗ, thở hổn hển, toàn thân phát ra dục tính mê người, vặn vẹo vung vẩy hai chân thon thả, hai tay không ngừng vuốt ve chà xát lên các bộ phận mẫn cảm trên người, phát ra tiếng rên rỉ thật kích thích người xem.



Nữ tử đó cứ như vậy phối hợp với âm nhạc phô diễn toàn bộ nét đẹp của cơ thể, làm cho toàn bộ luyện thất nhất thời tràn ngập không khí kích dục.



Vương Bảo Nhi sống hai mươi năm không món phong nguyệt nào là không biết thế nhưng một cảnh biểu diễn nóng bỏng, kích thích như thế này thì hắn chưa bao giờ được thấy qua, bất giác máu huyết trong người sục sôi, hạ thân cương cứng mãnh liệt.



"Tiên sinh, xin hỏi ngài có cần giúp đỡ không?" một âm thanh dịu dàng khẽ truyền đến tai Vương Bảo Nhi.



Vương Bảo Nhi phát hiện trước mắt chẳng biết khi nào đã xuất hiện hơn mười tuyệt sắc mỹ nữ. Trên người chỉ mặc một áo ngực và quần tam giác, đùi non trắng nõn, ngực sữa cao vút, eo thon quyến rũ, mông lắc lư, ngực vặn vẹo.

"Tiểu nương tử, ngươi có thể giúp ta thư thái, thoải mái, ta sẽ thưởng nhiều ngân lượng cho ngươi." Vương Bảo Nhi cảm giác hạ thể bành trướng cực đại, đưa tay ôm lấy nữ tử, chỉ muốn cùng nàng lên giường.