Hi Du Hoa Tùng

Chương 628 : Quyết định của Nghê Thường

Ngày đăng: 20:10 19/04/20


Lưu Phong vội nói: "Phu nhân, không có gì đâu người mở mắt ra đi."

Mộ Dung phu nhân mở mắt ra, vội vàng quan sát chung quanh, bắt gặp Lưu Phong đang đi vòng vòng, nàng hơi giận hỏi: "Người đâu, cái ả hồ ly tinh đó ở đâu?"

Từ thần linh nàng biết được bên người Lưu Phong còn che giấu một người đàn bà khác.

Hơn nữa Lưu Phong lại thần bí bảo nàng ra ngoài, nhất định là có gian tình chi đây.

Lưu Phong vẻ mặt vô tội, chớp chớp mắt noi: "Phu nhân, nàng nói gì vậy? Nơi này ngoại trừ một mình nàng còn nữ nhân khác nhau sao?" Muốn nói hồ ly tinh thì là nàng mới đúng. Vốn đã tu thành Nguyên Anh cho nên mỗi khi Mộ Dung phu nhân dơ tay nhấc chân đều tràn ngập mị lực khiến cho hắn không kìm được mà suy nghĩ viễn vông.

Nàng ta đã tu thành Nguyên Anh sao?

Lưu Phong lúc này mới phản ứng, hắn vội vàng chạy tới chúc mừng: "Chúc mừng phu nhân, chúc mừng phu nhân, phu nhân đã tu thành Nguyên Anh kỳ." Nếu có thể cùng Nguyên Anh song tu thì đúng là mỹ sự.

Thật không đúng mà, lão tử bâu giờ đã có tận bốn cái Nguyên Anh, không nên nghĩ tới cái chuyện này.

Ngay lúc Lưu Phong nổi lên dâm ý, Mộ Dung phu nhân cũng nở nụ cười đắc ý. Tính từ trước cho đến giờ nàng là người duy nhất của Mộ Dung thế gia có thể tu thành Nguyên Anh, chỉ bằng điểm ấy cũng đủ để nàng tự hào rồi.

"A a, phải cám ơn thần linh đã thành toàn." Mộ Dung phu nhân tựa hồ quên đi chuyện hồ ly tinh, vẻ mặt nàng tươi cười mừng rỡ.

Lưu Phong trong lòng hừ lạnh, vui thì quên hết, ta quá hiểu lòng dạ đàn bà các ngươi rồi, ai cũng chỉ như vậy mà thôi chẳng có gì khác nhau, chưa đầy một phút đã thay đổi ngay, thật chẳng thể hiểu nổi.

"Phu nhân, thần linh đại nhân đã đi rồi, chúng ta cũng đi thôi." Nơi này đen tối không rõ ngày đêm, Lưu Phong không biết hai người đã ở lại đây bao lâu rồi. Hắn lo lắng nếu chưa trở về mà Mộ Dung Thiên đã chết. Đến lúc đó mình biết giải thích ra sao với Mộ Dung phu nhân đây.

Ra khỏi cửa điện, sau đó đến con đường hầm kia, nhất thời chỉ còn lại bong đêm vây quanh, Lưu Phong đưa tay đỡ lấy nàng, hắn nói: "Phu nhân, để ta dắt người đi."

Mộ Dung phu nhân đang muốn đưa tay cho hắn nắm lấy. Đột nhiên nàng nghĩ tới cái gì, liền rút tay lại phía sau, nói: "Ta là gì của ngươi, ta làm sao là chuyện của ta, tại sao lại phải đưa tay cho ngươi chứ."

Lưu Phong một trận buồn bực, đúng là nhỏ mọn mà.

"Phu nhân, nơi này trời rất tối nên cẩn thận một chút." Lưu Phong cười khổ, khuyên nhủ một tiếng.
Lão hoàng đế gật đầu, liền truyền lệnh: "Truyền lệnh xuống, thăng Vương Đức Vọng lên làm Đại Nguyên soái binh mã Hoàng thành. Còn nữa, phân phó Chân Long Vệ cũng như chuyển cáo cho tu sĩ Thiên Sư đạo, bảo bọn họ cùng giúp đỡ tìm kiếm Lưu Phong." Xích Long vội vàng lĩnh mệnh đi ngay.

Đế quốc Hoa Hạ đã hoàn toàn vì Lưu Phong mất tích mà gần như điên cuồng, trong lúc đó hắn lại đang cùng Mộ Dung phu nhân liên thủ đem Huyết Ti ti chủ cùng toàn bộ huyết tộc tiêu diệt sạch.

Sự thật là dưới sự yêu cầu của Mộ Dung phu nhân, ngoại trừ Huyết Ti ti chủ và mấy cao thủ ra, đại bộ phận huyết tộc đều chết trong tay Mộ Dung phu nhân. Nàng nóng lòng muốn chứng thật tu vị Nguyên Anh kỳ của mình. Kết quả cuối cùng làm Mộ Dung phu nhân rất hài lòng về lực lượng của mình, nhưng nàng cũng phải bỏ ra công sức không nhỏ. Mười tên huyết tộc trước khi chết đã tự bạo làm cho Mộ Dung phu nhân bị thương nặng, cũng may Lưu Phong kịp thời tương trợ mới có thể cứu được một mạng của nàng. Chỉ là một thân Nguyên Anh Lực phải mất mấy ngày mới có thể hồi phục được.

Giờ phút này ngay cả bước đi cũng là vấn đề khó khăn đối với Mộ Dung phu nhân.

"Phu nhân, không bằng ra cõng nàng đi khỏi nơi này? Bất quá, ta và nàng cuối cùng là nam nữ hữu biệt, cái này." Mộ Dung phu nhân bị thương, Lưu Phong cũng muốn nhân cơ hội này cọ xát chút xíu. Bất quá hắn lại thích cái dạng nhân cơ hội chiếm chút tiện nghi này.

Mộ Dung phu nhân nghe vậy, sắc mặt không hờn giân, quật cường khoát tay: "Ta còn đủ sức đi được, không cần ngươi quản." Vừa nói xong, nàng nỗ lực tiến tới vài bước.

Kết quả vừa đi được vài bước đột nhiên thân thể mất trọng tâm, ngã chúi về phía trước, Lưu Phong nhanh mắt phát hiện vội vã tới đỡ lấy nàng.

Mộ Dung phu nhân sắc mặt tái nhợt, trán chảy mồ hôi lạnh không ngừng, Lưu Phong lắc đầu cười khổ: "Phu nhân, hay là ta cõng người đi nha?"

Mộ Dung phu nhân cắn răng cứng đầu nói: "Không cần người lo, nam nữ hữu biệt, ta sợ làm ô danh của ngươi."

Ai, tuổi lớn như vậy mà tính tình còn quật cường như thế này.

Lưu Phong cũng hối hận tại sao mình lại nhiều lời như thế.

Cũng đều trách mình quá dối trá, muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi thì cứ chiếm đi, thế mà hết lần này tới lần khác lại nói như vậy. Bất quá, nói cho cùng Lưu Phong cũng hiểu được mình có chút không bình thường, người ta tốt xấu gì cũng là trượng mẫu tương lai của mình, như thế nào lại có ý nghĩ muốn chiếm tiện nghi chứ.

"Nhân phẩm ta có vấn đề rồi sao?" Lưu Phong có chút buồn bực, đôi khi hắn cũng không muốn nghĩ tới những ý nghĩ bậy bạ, nhưng lần này đến lần khác đều không thể dừng lại, không thể dập tắt ý nghĩ trong lòng mình.