Hi Du Hoa Tùng
Chương 629 : Cõng Mộ Dung phu nhân về nhà
Ngày đăng: 20:10 19/04/20
Lưu Phong cũng không biết, sở dĩ hắn như vậy cũng không phải lỗi hoàn toàn ở bản thân. Nguyên nhân chủ yếu là do tồn tại linh lực của Dục ma vô hình chung đã làm ảnh hưởng tới hắn.
"Phu nhân đâu cần phải như thế, người với ta coi như cùng sinh tử hoạn nạn, không cần để ý tới hư lễ này. Để ta cõng người trở về, đi thôi, nếu không ta sợ mấy người Uyển Nhi sẽ lo lắng."
Lưu Phong than thở, có ý muốn khuyên Mộ Dung phu nhân leo lên phía sau lưng mình.
Mộ Dung phu nhân tâm chí cương quyết, đẩy bả vai Lưu Phong ra rồi tiến về phía trước, tự mình bước đi.
Ai ngờ, vừa đi được một bước, thân thể lại truyền tới từng trận suy yếu, đứng không yên, lảo đảo tiến về phía trước.
Lưu Phong bất đắc dĩ đành cười khổ, nhanh chóng bước về phía trước, bàn tay đưa ra nắm lấy cánh tay Mộ Dung phu nhân rồi ôm lấy.
Mộ Dung phu nhân dựa vào lồng ngực Lưu Phong, trong lòng cảm thấy có chút bối rối, vội vàng nói:
"Buông ta ra."
Lưu Phong trong lòng muốn nhanh trở về, hắn thấy Mộ Dung phu nhân như vậy có chút tức giận, nhíu mày, liền đưa tay đặt lên đồn thượng đánh vài cái:
"Người quậy đủ chưa, chúng ta không biết là đã ở chỗ này chịu khổ bao nhiêu lâu rồi, bây giờ vất vả đi ra, lại bị người làm cho chậm trễ không ngừng, người không nghĩ rằng mấy người Uyển Nhi hiện giờ đang rất lo lắng cho chúng ta sao? Người là người lớn chẳng nhẽ chuyện này cũng không hiểu."
Trời ơi, thật là đàn hồi quá, so với Mộ Dung Tuyết còn hơn vài phần.
Lưu Phong ngoài miệng thì nói rất giận dữ, nhưng trong lòng thì rất mờ ám.
Mộ Dung phu nhân bị Lưu Phong chiếm tiện nghi, muốn phát tác, nhưng lại nghĩ đến những lời nói khá hợp lý của hắn.
Sớm trở về một chút, Uyển Nhi có thể yên tâm sớm một chút.
Lưu Phong thấy Mộ Dung phu nhân không nói gì, nghĩ rằng mình đã chỉnh đốn được bà, vội vàng hạ vai xuống, nhẹ giọng nói:
"Phu nhân, người sao còn chưa lên?"
Mộ Dung phu nhân thoáng do dự một chút, cuối cùng lấy đại cục làm trọng, hai tay bám vào vai Lưu Phong, bò lên phía sau lưng của hắn.
Lưu Phong rất tự nhiên, không chút bối rối để tay lên mỹ đồn của nàng.
"Có trời đất làm chứng, đây chỉ là cõng thôi, ta hoàn toàn không có ý chiếm tiện nghi."
Lưu Phong hai tay nâng mỹ đồn của Mộ Dung phu nhân lên trong lòng thấy hơn dạo rực.
Mộ Dung phu nhân tim đập nhanh hơn, đồn bộ bị hai tay Lưu Phong nâng lên, trong lòng nàng giật mình, cảm thấy như có dòng điện chạy trong người.
Lưu Phong trong lòng cười thầm, cố ý để Mộ Dung phu nhân ôm chặt mình, làm cho thân thể nàng tiếp xúc với lưng của hắn. (nô tì kekke) Ngọc thể đầy đặn áp trên lưng như vậy, quả thực trong lòng hắn cảm thấy rất mềm mại.
"Phu nhân, người hãy bám chắc nhé!"
Lưu Phong nhắc nhở một câu, rồi thân hình lập tức đằng vân bay lên, với tu vị của hắn thì chuyện này rất dễ dàng.
Bây giờ, Lưu Phong đã luyện thành Tứ đại nguyên anh, tu vị mạnh mẽ tới đâu, sợ rằng chính bản thân hắn cũng không thể biết hết.
Mộ Dung phu nhân cảm giác được đồn bộ có chút nóng lên, vội vàng phục hồi tinh thần, trên mặt đỏ lên, thầm nhủ phải cố gắng kiên trì, nhẫn nhịn hơn.
"Tiểu tử thúi, sau khi trở về, ta sẽ chậm rãi thu thập ngươi. Tương lai ngươi sẽ là nữ tế của ta."Mộ Dung phu nhân âm thầm cắn răng, tiểu nữ(già mà còn tiểu nữ) báo thù, mười năm chưa muộn.
Ngay lúc Lưu Phong cõng Mộ Dung phu nhân sắp tới kinh đô thì một thân ảnh màu đỏ cũng lao ra ngoài ngoại ô. Nếu Lưu Phong và Mộ Dung phu nhân nhìn thấy sẽ phát hiện, thân ảnh này chính là Huyết ti ti chủ.
Vốn hai nguời cũng đều nghĩ hắn đã thần hình câu diệt, nhưng hắn vẫn còn sống. Chỉ là giờ phút này, hắn tựa hồ đã mất đi thân thể, chỉ còn lại một tia huyết linh thần thức.
"Chủ công, toàn quân Huyết Ti đã bị diệt!" Huyết Ti ti chủ run giọng quỳ xuống trước một trung niên nam nhân, vội vàng thuật lại quá trình cho hắn.
Trung niên nam nhân nghe vậy, khó có thể tin tưởng được.
"Như thế nào lại như vậy, ngươi nói bọn họ có thể tại cấm địa thể hiện được lực lượng cường đại? Tại sao những bộ hạ của ngươi đều đã chết, mà ngươi lại có thể còn sống." Nói đến đây, gương mặt trung niên nam nhân đột nhiên trở nên dữ tợn.
Huyết ti ti chủ run giọng nói:
"Chủ công, ta không biết, ta thật sự không biết tại sao lại như vậy. vốn ta nghĩ tại cấm địa sẽ giết chết được bọn họ, nhưng."
"Đừng nói nữa, ta đã hiểu rồi, Huyết ti toàn quân bị diệt, Lưu Phong và Mộ Dung phu nhân thực lực lại được tăng thêm."
Trung niên nam nhân giơ tay lên đầu, thở dài một tiếng nói:
"Nếu bộ hạ của ngươi đều đã chết, ngươi cũng nên chết đi. Yên tâm, ta sẽ vì huyết ti báo thù."
Huyết Ti ti chủ nghe vậy, lộ vẻ kinh hãi, vội vàng cầu khẩn nói:
"Chủ công tha mạng, chủ công tha mạng a! Cho ta một chút thời gian ta sẽ khôi phục thân thể, đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi trọng tổ Huyết ti."
"Cho ngươi thời gian 10 năm, 20 năm hay là 50 năm."
Trung niên nam nhân khinh thường nói: "Ngươi nghĩ rằng ta có thời gian để chờ ngươi sao?"
"Ta sẽ giết Lưu Phong và Mộ Dung phu nhân báo thù cho các ngươi, ngươi an tâm đi." Nói đến đây, trong mắt trung niên nam tử hiện lên một đạo sát khí, thân thủ hướng tới Huyết ti ti chủ đích huyết linh thần thức hấp thu, không tới chốc lát công phu, thần thức huyết linh đều bị hắn hấp thu vào người.
Một lúc lâu, trug niên nam nhân từ đằng ghê đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lên trăng sáng trên trời. Hắn trầm giọng nói:
"Hắc phượng hoàng, ngươi cũng đã nhìn thấy hết."
Thân hình Hắc Phượng Hoàng hơi run lên, vội vàng hiện thân, quỳ lạy trung niên nam tử, cung kính nói:
"Chủ công, thuộc hạ cái gì cũng không có thấy."
"Uhm, tốt lắm." Trung niên nam nhân mỉm cười nói: "Đứng lên đi."