Hi Du Hoa Tùng
Chương 690 : Ngươi muốn giết ta
Ngày đăng: 20:11 19/04/20
Ý của Lưu Phong rất đơn giản, hắn muốn cho tâm tình Hàn Giới phát tiết hết mức.
Hắn cảm thấy nói đúng ra thì Hàn Giới kỳ thật cũng là người tốt. Hắn muốn đem Hàn Giới thu về dưới trướng, tương lai làm việc cho hắn.
Nhìn nét mặt thống khổ của Trương Toàn Phúc, thâm tâm Hàn Giới nổi lên từng đợt khoái cảm. Đó là niềm vui cùng thư thái khi báo được đại cừu.
Tiếp theo, Hàn Giới lại chém tới hai chân Trương Toàn Phúc.
Nếu không phài có đan dược Lưu Phong che chở tâm mạch thì hắn đã sớm chết.
Sau nửa canh giờ tra tấn, rốt cục Trương Toàn Phúc chảy cạn giọt huyết cuối cùng trong cơ thể, ngã xuống tuyệt khí.
Hắc Vân theo lệnh Lưu Phong ngay cả hồn phách của hắn đều đánh vỡ hết.
Đến lúc này, kẻ đại ác đương thời cuối cùng rơi vào kết cục thần hình cụ diệt.
Lưu Phong lại nhớ tới câu nói trước kia, không phải không báo, chỉ là chưa tới lúc mà thôi.
Con người a, vẫn là không gây tội lỗi thì tốt hơn.
"Hầu gia, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi". Đại cừu báo được, tâm tình của Hàn Giới bỗng thấy nhẹ nhõm, hắn vội vàng quỳ rạp xuống đất, hướng tới Lưu Phong dập đầu khấn mấy cái.
Lưu Phong vội vàng nâng Hàn Giới đứng lên, mỉm cười: "Chúc mừng tướng quân đã trả được thù".
Hàn Giới nghiêm mặt nói: "Hầu gia, bắt đầu từ hôm nay, mạng này của Hàn Giới là thuộc về người. Lên núi đao, xuống biển lửa người cứ việc sai phái.". Lưu Phong mục đích rất rõ ràng, nếu vì muốn báo cừu thì cũng là không còn cố kị chỗ nào. Cho dù theo Lưu Phong bị tổn thất, dù là đầu rụng thân vong, cũng là chết có ý nghĩa.
Hàn Giới bỗng nhiên thấy có một cỗ hào khí được chết vì tri kỉ.
Nỗ lực cũng thu được hồi báo. Lưu Phong cùng Hắc Vân cô gắng hơn nửa đêm, rốt cục cũng có được kết quả tương ứng. Có Hàn Giới chiếm được trại do thủ bị quân đóng, kế hoạch của Lưu Phong vạch ra càng thêm ổn thỏa.
Căn cứ điều tra tỏ rõ, Ngô Chí Vinh ở Phúc thành là hoàn toàn xứng đáng thổ hoàng đế. Cho dù là trong quân hay chốn dân gian, hắn đều có cấp cao quản lí hỗ trợ.
Vì thế, Lưu Phong quyết định ngấm ngầm trực tiếp giải quyết Ngô Chí Vinh.
Nói một cách đơn giản, trước tiên giết chết hắn, làm cho thuộc hạ của hắn như rắn không đầu, rồi phân chia đánh các bộ phận.
Lưu Phong sao có thể không biết tâm tư của hắn. Lắc mình ngăn cản Ngô Chí Vinh: "Nguyên soái đại nhân, ngươi nghĩ chạy được sao? E là giữa chúng ta còn có một số việc cần nói rõ ràng".
Khuyển mĩ tử một mặt miễn cưỡng tự trấn tĩnh tâm tình của mình, một mặt lén lút phát ra một cái tín hiệu. Xác định không có bị Lưu Phong chặn lại, sau nửa ngày tim nàng đã bình ổn trở lại. Tiếp theo, điều quan trọng nàng cần làm chỉ là kéo dài thời gian, chờ viện binh tới thì mọi sự đều thuận lợi. Cho dù Lưu Phong có ba đầu sáu tay thì hắn chết chắc.
"Hầu gia, vậy trước hết ta mặc quần áo được không?" Ngô Chí Vinh biết Lưu Phong không cam lòng từ bỏ ý đồ, nhưng mà hắn có địa vị cao ở Phúc thành, liệu định Lưu Phong không dám động vào hắn. Bởi vậy, tâm tình cũng dần dần bình phục lại. Đương nhiên, cho đến giờ hắn vẫn không biết lão hoàng đế đã hạ chỉ nghiêm khắc trừng trị hắn.
Đối với thỉnh cầu mặc quần áo của Ngô Chí Vinh, Lưu Phong tự nhiên là đáp ứng rồi.
Lưu Phong không có ham mê hân thưởng nam nhân trần truồng, huống chi thân thể Ngô Chí Vinh này vẫn là khó coi. Không nói mập mạ, khắp người đầy những mụn đỏ, thực *** ghê tởm.
Như vậy mà nữ quỷ kia cũng có thể nũng nịu với hắn.
Có thể thấy được so với Ngô Chí Vinh thì hắn càng là ghê tởm nữ nhân kia.
"Ngươi. còn chưa mặc quần áo vào" Lưu Phong chán ghét nhìn thoáng qua, quát lớn.
Khuyển mĩ tử liếc mắt nhìn Lưu Phong một cái, thầm nghĩ, xú tiểu tử, ngươi có phải là nam nhân hay không, vậy mà còn bắt ta mặc quần áo.
Mặc dù có chút cảm xúc, nhưng nàng vẫn dựa theo ý Lưu Phong mặc quần áo vào.
"Ngô Chí Vinh, người ngay không nói mờ ám. Những lời nói giữa các ngươi trong lúc đó ta đều nghe được. Ngươi muốn giết ta, sau đó mang đại quân Phúc thành đi đầu nhập vào phù tang. Phải không?" Lưu Phong thẳng thắn nói.
Ngô Chí Vinh trong lòng thất kinh, bên ngoài vẫn làm bộ dáng kinh ngạc như cũ: "Hầu gia, ngươi nói cái gì, ta không hiểu. Ta Ngô Chí Vinh là ai, bệ hạ trong lòng tất nhiên đều biết. Ngay cả dù người khắp thiên hạ phản bội đế quốc. Ta Ngô Chí Vinh cũng sẽ không làm ra việc thông đồng với địch phản quốc".
Ngừng một chút, sắc mặt Ngô Chí Vinh trầm xuống, nói: "Hầu gia, ngươi không phải là muốn hãm hại bản soái chứ?". Việc đến nước này, Ngô Chí Vinh đã không có đường lui, hắn cần phải cương quyết đứng lên, nếu không gặp phiền phức lớn.
Lưu Phong khinh thường cười cười: "Được rồi, Ngô Chí Vinh đừng diễn trò trước mặt lão tử. Nói thật cho ngươi biết đi, lão tử hôm nay đến, thực ra có cùng mục đích như ngươi".
Ngô Chí Vinh thoạt tiên ngẩn ra, lập tức thất thanh nói: "Ngươi muốn giết ta?".