Hi Du Hoa Tùng
Chương 691 : Cái chết của Ngô Chí Vinh
Ngày đăng: 20:11 19/04/20
Lời vừa ra khỏi miệng Ngô Chí Vinh chợt ý thức được mình lỡ lời, nói như thế rõ ràng là thừa nhận suy đoán trước đó của Lưu Phong.
Lưu Phong khinh miệt cười: "Ngươi biết như thế là tốt rồi".
"Lưu Phong, ta là nguyên soái đế quốc, ngươi dám?" Thân hình Ngô Chí Vinh run nhẹ cố ý làm bộ mạnh mẽ lo lắng quát lớn: "Lưu Phong, hơn mười vạn đại quân đóng ở Phúc thành đều là người của ta, nếu ngươi giết ta bọn họ sẽ không bỏ qua cho ngươi. ta hi vọng ngươi sẽ không làm chuyện điên rồ".
Lưu Phong khinh miệt cười: "Ngu dốt, nếu ta giết ngươi, ai biết là ta làm?"
Quay lại, Lưu Phong nhìn khuyển mĩ tử vừa mới mặc quần áo, cười nói: "Nữ nhân, ngươi được lắm. Sự xuất hiện của ngươi làm ta đỡ rất nhiều phiền toái. Ngô Chí Vinh là do ngươi giết chết"
Lời này vừa nói ra, khuyển mĩ tử liền kinh hãi: "Vô sỉ!"
"Ha ha!"
Lưu Phong nhìn thoáng qua khuyển mĩ tử, cười nói: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng trên đời này còn có chủng tộc vô sỉ hơn bổng tử cùng quỉ tử sao?"
Khuyển mĩ tử hoạt động ở Phúc thành không phải mới đây, đương nhiên biết bổng tử cùng quỉ tử trong lời Lưu Phong chính là hai nước Cao lệ và Phù tang.
"Nữ nhân, hình như ngươi phát tín hiệu đi rồi đúng không?" Lưu Phong mỉm cười nói: "Hi vọng cứu binh ngươi gọi có thể đến nhanh một chút."
Khuyển mĩ tử thân mình run mạnh, thất thanh nói: "Ngươi. ngươi đã biết sao?"
"Dừng. Trò nhỏ của ngươi ai mà chẳng biết". Lưu Phong khinh thường nói: "Ngươi bóp nát đạo phù chú kia có khí tức hắc ám tu chân".
Ngô Chí Vinh quát to: "Lưu Phong, ngươi không thể như vậy. Nếu ta chết, hơn mười vạn đại quân Phúc thành không ai kiểm soát. Ngươi khống chế được không? Đến lúc đó thiên hạ đại loạn. Nếu bệ hạ biết sẽ không bỏ qua cho ngươi".
Con mẹ ngươi, đến lúc này còn muốn lấy lão hoàng đế ép ta?
Lưu Phong cười lạnh một tiếng, từ tay áo lấy ra thánh chỉ. Ném cho Ngô Chí Vinh cười nhạt nói: "Mở to mắt chó của ngươi ra xem đây là cái gì?"
Ngô Chí Vinh theo bản năng nhận thánh chỉ Lưu Phong phóng tới nhìn thoáng qua liền thất thanh nói: "Không có khả năng. Tại sao có thể như vậy. Bệ hạ như thế nào lại."
Ta kháo, ngươi *** chính mình chẳng lẽ không biết sao? Làm gì mà ngạc nhiên vậy. Ngươi thông đồng với địch phản quốc, chẳng nhẽ lão hoàng đế còn phải khen ngươi sao?
"Được rồi, trước mặt lão tử diễn trò ít thôi. Nói thật cho ngươi biết, ngươi xong rồi". Lưu Phong lạnh lùng nói: "Mọi chứng cứ ngươi thông địch phản quốc ta đã nộp lên bệ hạ. Bệ hạ tự mình ra lệnh cho ta bắt ngươi".
Một tiếng, hai thanh kiếm rốt cục chạm nhau. Phúc Điền chỉ cảm thấy một cỗ lực đạo mạnh mẽ vọt tới, chấn động toàn thân, cổ tay tê rần. Thiếu chút nữa trường kiếm trong tay bị văng ra ngoài, liên tiếp lui lại mấy bước mới có thể đứng vững.
"Chết tiệt, Phúc Điền hình như cũng không được." Khuyển mĩ tử có vẻ nhìn ra một chút, trong lòng không khỏi nổi lên lo lắng.
Phúc Điền bây giờ cũng là trong lòng thầm kêu không ổn. Kiếm khí Lưu Phong bài sơn hải đảo công tới. Hơn nữa mỗi một kích thì lực lượng đều đã mạnh hơn một chút.
Mấy chiêu sau sau đó ép Phúc Điền liên tục lui lại sau, chỉ có chống đỡ không còn tấn công được nữa.
Trong mắt Lưu Phong đã chậm rãi xuất ra sát khí bừng bừng, hiển nhiên đã có ý muốn giết hắn.
Phúc Điền khốn khổ chống đỡ công kích của Lưu Phong, trong lòng cấp tốc nghĩ biện pháp.
Đột nhiên, Lưu Phong khẽ quát một tiếng: "Trò chơi kết thúc, ngươi đã làm ta thất vọng rồi, đi tìm chết đi!" Lưu Phong vốn không nghĩ có thể giết chết Phúc Điền nhanh như vậy. Chính là không có biện pháp, đối thủ quá yếu, căn bản là không có khoái cảm thử kiếm.
"Oanh long!"
Một cỗ kiếm quang vàng lợt chém ra. Phúc Điền thậm chí không kịp phát ra một tiếng, cả người đã bị kiếm khí xuyên ngực.
"Không!"
Khuyển mĩ tử thống khổ hô một tiếng, điên cuồng nhằm hướng Lưu Phong đánh tới.
Lưu Phong cười lạnh một tiếng, đá một cước vào ngực mĩ nhân khiến cho khuyển mĩ tử chết ngay tại chỗ.
Ngô Chí Vinh hoảng sợ vạn phần nhìn Lưu Phong, quì rạp xuống đất không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ: "Hầu gia, đừng, ta không làm phò mã, ta đem tiền tài của ta, toàn bộ quân đội của ta cho ngươi. Chỉ hi vọng ngươi có thể lưu ta một con đường sống".
"Ngươi yên tâm, mọi thứ của ngươi sớm muộn ta đều tiếp quản. Nhưng mà để yên ổn, hài hòa thì ngươi phải chết!" Lưu Phong cười lạnh một tiếng, dùng chân đá trường kiếm Phúc Điền cắm vào ngực Ngô Chí Vinh giết hắn. Giữ Ngô Chí Vinh sớm hay muộn đều là tai họa. Kẻ này không trừ, hơn mười vạn đại quân Phúc thành liền gặp chuyện xấu.
"Ngươi là bị Phúc Điền giết chết!"