Hi Du Hoa Tùng

Chương 753 : Ám muội đàm phán

Ngày đăng: 20:12 19/04/20


Tâm tình của Thái tử phi không khỏi thất vọng, liếc mắt bất mãn nhìn Lưu Phong một cái không vui nói: "Hài tử, những ngày vừa qua, ta đối với nhi tử ngày nhớ đêm mong. Luôn lo lắng quan tâm chờ nhi tử an toàn trở về, hi vọng ngươi vượt qua khó khăn trở về an toàn. Sao nhi tử không thể hảo hảo trò chuyện cùng ta sao. Về thế cục, chuyện đại sự tùy thời cũng có thể đề cập đến mà?"



"Hài tử, hãy nhìn ta đi, nhìn thẳng vào mắt ta." Thái tử phi đột nhiên hiền từ nói.



Lưu Phong thầm đánh trống ngực, vị Điện hạ này tới cùng là muốn gì? Chẳng lẻ ả thật sự bị phong thái tiêu sái anh tuấn của mình mê hoặc (DG: đú vừa thôi đại ka ^^!), có chút không kìm hãm được, muốn.



Nghĩ tới đây, Lưu Phong vội vàng rút tay mình lại. Có một số chuyện mà chưa đến lúc thì không thể làm, nếu làm thì bị nhìn thấy hết ý đồ. Đối với hắn mà nói, bại lộ chân tướng quá sớm thì không có chỗ nào tốt.



"Phong nhi, con làm sao vậy, mẫu thân chỉ muốn nắm tay con. Bởi vì chỉ có như vậy, ta mới có thể cảm nhận được trái tim mình đang đập." Thái tử phi lại nắm lấy tay Lưu Phong. Còn Lưu Phong lại kiếm đường tránh né. Lần một lần hai, thân thể hai người không khỏi xuất hiện một ít tiếp xúc.



Trong lúc đó, tay Lưu Phong bổng nhiên "không cẩn thận" chạm phải bộ ngực của Thái tử phi.



Thân thể mềm mại của Thái tử phi nhất thời giống như bị điện giật, run lên một cái.



Cuống quít buông lỏng tay Lưu Phong ra, trên mặt lập tức hiện ra một vầng ửng đỏ.



"Tiểu tử thúi!"



Thái tử phi mặc dù ngoài miệng thì mắng, nhưng trong lòng lại có chút vui mừng, giả vờ xấu hổ không nói mà quay đầu đi. Sắc mặt Lưu Phong có chút bối rối, khó có thể thích ứng với thái độ đa tình này của Thái tử phi.



Một lúc lâu sau, Thái tử phi mới quay đầu lại ôn nhu hỏi: "Hài tử, vừa rồi ta tấu một khúc nhạc, ngươi có nghe thấy không?"



Lưu Phong gật đầu, nói: "Có, thần có nghe được. Rất hay. Đúng rồi, giống hệt như tiên âm khúc."



Thái tử phi nhẹ gật đầu, thấp giọng nói: "Bản cung trong lúc nhất thời phổ âm lộn xộn, đã khiến cho con chê cười rồi." Tuy là nói như thế, nhưng thực tế nghe được



Lưu Phong khích lệ chính mình thì trong lòng Thái tử phi đã sớm nở hoa.



"Nếu thích nghe thì sau này hãy thường xuyên đến tìm ta, ta sẽ đàn cho con nghe." Thái tử phi hé đôi mắt mắt ngọc lấp lánh, cười thầm trong bụng. Chẳng lẽ ngươi thích âm nhạc, xem ra ta sẽ dùng âm nhạc để dần dần chinh phục ngươi. Từng bước, từng bước biến hắn thành tù binh dưới váy mình.




Một lúc lâu sau, Thái tử phi mới ngẩng đầu lên. Trong mắt lóe lên tia sáng lấp lánh, cười lạnh nói: "Không sai, ta thừa nhận điều ngươi nói là sự thật. Dưới điều kiện hiện tại của đế quốc, từ trên xuống dưới đều không chấp nhận có nữ hoàng. Nhưng ngươi cũng đừng quên, mưu sự tại nhân, kẻ thắng làm vua. Rốt cuộc chỉ cần cùng ta giành được thắng lợi, trở thành người cười sau cùng thì ta tin không có tên ngu xuẩn nào dám đứng ra phản đối ta."



Lưu Phong cười lạnh một tiếng đáp: "Thật sự không có thuốc nào cứu nỗi ngươi."



"Ngươi." Thái tử phi bốc lửa trong lòng. Định nghĩ tới việc nghiêm túc mà nói thật tình, dùng thân phận khác để trao đổi chuyện này với hắn một lần nữa. Nhưng suy nghĩ cẩn thận một chút thì ả đành từ bỏ ý đó. Nếu không phải lúc vạn bất đắc dĩ thì ả không muốn nghĩ tới bước đi nguy hiểm đó.



"Chuyện ta và ngươi thảo luận hôm nay, hy vọng sau khi trở về ngươi hãy cẩn thận suy nghĩ lại." Thái tử phi cố gắng bình ổn tâm tình, ôn nhu nói với Lưu Phong. Lưu



Phong cười nhạt, cũng không lên tiếng.



Một lúc lâu sau, Thái tử phi đột nhiên ôn nhu cười, hỏi: "Hài tử, con nghĩ về ta thế nào? Tỷ như là ta." Thái Tử Phi phong tình vạn trạng hơi khẽ uốn lưng ong, hướng Lưu Phong liếc mắt một cái.



Trong lòng Lưu Phong nhất thời một trận hồi hộp. Đàm phán không thành, lại lấy sắc ra dụ dỗ. (ND: cứ để chờ mãi!)



Trái lại, ngươi đừng quên, ngươi bây giờ còn đóng giả làm mẫu thân a. Sao lại có thể như vậy được? Cái này không phải là hành động quá báng bổ sao?



Kì thật Lưu Phong cũng không mong muốn Thái tử phi tiết lộ về quan hệ thật sự giữa hai người. Như vậy mà nói thì hắn cũng không biết làm thế nào đối xử với Thái tử phi. Nhất là hiện tại, lực lượng ả có trong tay không phải là chuyện đùa.



"Hài tử, nói đi chứ!" Thái Tử Phi thấy Lưu Phong trầm ngâm không nói, ánh mắt lại chăm chú nhìn mình thì không khỏi như mở cờ trong bụng.



"Rất đẹp, rất hấp dẫn!" Lưu Phong thập phần trung thực khẳng định một câu. Dung mạo Thái tử phi đích xác là rất đẹp. Nhất là lại được bồi dưỡng khí chất cao quý của Hoàng gia, càng làm cho thần thái thiếu phụ của ả lại vài phần gia tăng thêm nét tình tứ mê người.



Nghe được câu trả lời của Lưu Phong, Thái tử phi lập tức nở nụ cười: "Ha ha. Hài tử, nhãn lực của con quả nhiên không tệ."