Hi Du Hoa Tùng
Chương 775 : Đại đích ngộ hội-Sự hiểu lầm to lớn
Ngày đăng: 20:12 19/04/20
Lưu Phong lại thầm kêu một tiếng. Bình tĩnh nào, bây giờ lại muốn ta giải thích nữa a!
Ta nên làm gì bây giờ? Nghiêm trang cự tuyệt hay là giả vờ đáp ứng?
Hơi khó làm à nha! Lưu Phong thì không cảm thấy gì, nhưng điểm mấu chốt là Uyển Nhi này không dễ thay đổi như vậy.
"Nói đi, trong lòng hiền tế rốt cuộc hình dung ta thế nào?" Mộ Dung phu nhân thấy Lưu Phong do dự không quyết thì hỏi thêm một câu!
"Tốt a!" Lưu Phong thật thật giả giả nói ra.
"Còn gì nữa không?" Mộ Dung phu nhân hình như không vừa lòng với câu trả lời của hắn lại hỏi tới. Vẻ mặt có vẻ thầm oán trách làm cho Lưu Phong có chút lo lắng.
"Còn có rất lớn, rất đầy đặn!" Lưu Phong đang lo không biết nên nói như thế nào, đột nhiên ánh mắt chuyển đến bộ ngực tuyệt vời của Mộ Dung phu nhân.
"Rất lớn, rất đầy đặn?" Mộ Dung phu nhân đầu tiên là rùng mình một cái rồi lại thấy ánh mắt của Lưu Phong cứ dính chặt vào bộ ngực của mình nhìn có vẻ thèm khát liền hiểu ra được ý nghĩa của "rất lớn, rất đầy đặn".
"Tiểu tử thúi, ta hỏi đàng hoàng nghiêm túc, ngươi lại nghĩ đi đâu thế?" Mộ Dung phu nhân khuôn mặt ửng hồng, nghiến chặt hàm răng còn trong lòng thì âm thầm mắng hắn là đại sắc lang!
Nếu có thể đánh thắng được hắn, phu nhân thật muốn đem Lưu Phong ra "dạy dỗ" một chút, làm cho hắn không còn dám mạo phạm mình. Thấy nắm tay của Mộ Dung phu nhân khẩn trương xiết chặt lại, Lưu Phong âm thầm cười trộm. Phu nhân cũng thiệt là, mọi người đều là người trưởng thành cả, mà chỉ có chuyện nhỏ như thế cũng thẹn thùng.
"Phu nhân, nói thật là người thật sự tốt lắm. Bất kể là trên phương diện gì đi chăng nữa, người đều là một nữ nhân rất ưu tú. Nếu." Lưu Phong tỏ ra có chút tiếc hận: "Nếu như người không phải là mẫu thân của Uyển nhi, thì ta nhất định sẽ tiếp nhận lời đề nghị của người!"
"Chờ một chút!" Mộ Dung phu nhân nghe ra được điều gì đó không đúng liền cắt lời của hắn: "Đề nghị nào của ta?"
Lưu Phong cười cười mập mờ, liếc nhìn Mộ Dung phu nhân với ánh mắt dâm tà, phu nhân ơi là phu nhân, lại xấu hổ nữa rồi. Người chính là coi trọng ta hay sao? Mị lực của ta, ta đương nhiên rất rõ ràng a! (ND: tự sướng thấy ớn)
"Nói ra đi, rốt cuộc ta đề nghị cái gì mà sao ta lại không biết?" Mặc dù Lưu Phong không có nói rõ nhưng Mộ Dung phu nhân từ ánh mắt mập mờ của hắn cảm thấy có cái gì đó không đúng!
Lưu Phong do dự một chút rồi bóng gió hỏi tiếp: "Người không phải nói nữ nhân không có nam nhân sống rất khổ sao?"
Lưu Phong lập tức cũng nổi giận: "Phu nhân, đủ rồi. Dù cho người có giữ gìn hay không, dù ta có là nam nhân đích thực; Nhưng ta đã nói cho người, ta sẽ không động tới người, cũng sẽ không sờ người. Ta hy vọng người cũng có lòng tự trọng, không nên tự mình làm khổ chính mình. .".
"Tiểu tặc, bây giờ ngươi lại sợ hãi? Nói còn dễ nghe hơn hát, vừa rồi lúc ngươi chọc ghẹo ta như thế sao không nghĩ tới lòng tự trọng?" Mộ Dung phu nhân lộ ra vẻ u oán cùng ủy khuất!
Lưu Phong sửng sốt một chút, có chút khó hiểu hỏi: "Phu nhân, người nên nói cho rõ ràng a, ta rốt cuộc đã làm gì người?" Lưu Phong càng ngày càng cảm giác được chuyện này có chút không thích hợp.
"Tiểu tặc, ngươi vẫn giả bộ" Mộ Dung phu nhân nấc một tiếng, tức giận nói: "Ngươi mở miệng ra là khinh bạc ta, nói cái gì ta thích ngươi. Ta và ngươi thì có tình yêu gì, chẳng lẽ cái này không phải là chọc ghẹo ta hay sao?" Tâm lí của Mộ Dung phu nhân thật sự là bực bội, chính mình từ bé đến giờ không có bị nam tử khinh bạc bao giờ. Lại không nghĩ được rằng, hôm nay bị chính con rể tương lai khinh bạc mình, trong lòng thật sự là không thoải mái.
Lưu Phong lập tức hiểu ra được, biết vấn đề là ở chỗ này.
Hắn vội vàng hỏi: "Phu nhân, chẳng lẽ ta nói sai rồi?" Mặc dù là đang hỏi, nhưng là Lưu Phong đã biết, hắn hơn phân nửa là nói sai rồi. Nếu không thì Mộ Dung phu nhân cũng sẽ không đang yên đang lành mà vô cớ trở nên tức giận như thế, rồi làm ra những hành động khác thường.
Lưu Phong cẩn thận nghĩ lại về những gì Mộ Dung phu nhân đã nói rồi hỏi lại lần nữa: "Phu nhân, nếu ta lí giải sai, vậy thì người có thể giải thích cho ta tại sao người lại hỏi ta những vấn đề dạng như vậy?"
"Dạng nào?" Mộ Dung phu nhân trừng mắt Lưu Phong hỏi.
"Người hỏi ta, bản thân phu nhân như thế nào? Còn hỏi ta, trong lòng ta thì phu nhân có hình tượng như thế nào, cái này không phải là bộc lộ tình cảm với ta hay sao?" Lưu Phong cảm giác được chính mình không sai a, người trong thiên hạ đều sẽ tưởng rằng đây là tỏ tình a!.
"Phi!"
Mộ Dung phu nhân hầm hừ tức giận rồi nói: "Ai mà tỏ tình với ngươi, chỉ là ta muốn nói cho ngươi biết. Ta, Mộ Dung phu nhân tuy không phải là cái gì trinh tiết liệt nữ, nhưng cũng hiểu được đạo lý phụ nữ tốt không lấy hai chồng. Ngươi nói về tìm một lang quân vừa ý nhưng ta căn bản là cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới vấn đề này" Trên thực tế Mộ Dung phu nhân chỉ muốn thông qua hai câu hỏi đó nói cho Lưu Phong biết mình là loại người như thế nào. Nàng căn bản là sẽ không tái giá lấy thêm chồng.
Lưu Phong lập tức hiểu rõ vấn đề, chính mình quả thật là hiểu lầm
"Phu nhân, nghe người nói như thế thì vừa rồi ta thật sự hiểu lầm ý tứ của người, ta tưởng rằng những lời đó là đang hướng ta. Cho nên, ta mới như vậy nói" Lưu Phong xin lỗi rồi nói: "Phu nhân, chuyện hôm nay ta thừa nhận là ta không đúng. Hy vọng người sẽ không để ý. Sau này, ta tuyệt là sẽ không nói về đức lang quân như ý trước mặt người nữa! Người nha, trước hết bình tĩnh đã, đừng khóc nữa. Phu nhân lại khóc nữa rồi, đợi lát nữa Uyển Nhi trở lại thì thực sự ta nói thế nào được?"