Hi Du Hoa Tùng
Chương 787 : Thu Sương phải rời
Ngày đăng: 20:12 19/04/20
"Hãy quay về nói với Túc Vương, hi vọng sau này Vương có thể an phận thủ thường làm tiêu dao vương rời khỏi cuộc tranh chấp này. Với thế lực của Vương thì chỉ có con đường chết mà thôi" Lưu Phong ngẩng đầu nhìn Túc Vương phi mỉm cười: "Nhớ kỹ, nếu có lần sau, ta cũng không thể giúp ngươi được nữa!".
Túc Vương phi lại thi lễ: "Tiểu Hầu gia, ân điển của người ngày hôm nay, ta sẽ khắc trong tim. Tương lai nếu có cơ hội ta sẽ báo đáp"
Báo đáp, người lấy thân báo đáp hả? Lão tử đối với người không có hứng thú. Không thể không nói, tâm tình và cả linh hồn của Túc vương phi đều dành cho Túc vương. Vì vậy thân thể đó với Lưu Phong không có chút hứng thú.
Có lẽ, đợi đến khi tình cảm của Vương phi thay đổi, thì Lưu Phong có thể lại sẽ chiếu cố.
Túc Vương phi rời đi không lâu thì Mộ Dung Uyển Nhi hiện ra trước mặt Lưu Phong. Dụi đầu vào ngực Lưu Phong mà vui vẻ nói: "Lão công à, huynh là người tốt nhất. Huynh thật tốt, cám ơn huynh đã thành toàn cho Túc Vương phi".
Lưu Phong ôm Uyển Nhi hồi lâu, cười nhăn nhở: "Đó là điều đương nhiên, lão công ta đây tất nhiên là nam nhân tốt nhất thiên hạ. Kỳ thật, nghĩ lại thì Túc Vương phi cũng đáng thương. Lão công ta cũng không phải là loại người ném đá xuống giếng" (Chú thích của dịch giả: ném đá xuống giếng-thấy người gặp nạn nhân cơ hội kiếm chút lợi lộc". )
"Phải, muội biết người là nam tử tốt nhất trong thiên hạ mà" Nói tới đây đột nhiên trong mắt Mộ Dung Uyển Nhi hiện lện một tia cổ quái còn giọng thì bỡn cợt: "Lão công à, người không biết thật là đáng tiếc a".
"Đáng tiếc cái gì?" Vẻ mặt Lưu Phong trở lên ngơ ngác.
Mộ Dung Uyển Nhi liếc hắn một cái, tức giận nói: "Ở trước mặt muội mà còn giả bộ, đương nhiên muội nói tới Túc Vương Phi, Mẫu thân của muội nói nghệ thuật của Phi rất cao"
Lưu Phong nghe thế, lập tức thấy xấu hổ, tình cảm giữa Mộ Dung phu nhân và Túc Vương phi tốt đến mức này, ngay cả chuyện đó của đối phương mà cũng rõ ràng.
Hơi run sợ, Lưu Phong hỏi một câu hết sức vô sỉ: "Uyển Nhi, mẫu thân nàng và Vương phi thường xuyên quan hệ với nhau sao?"
"Huynh chết đi, lão công hư hỏng. Huynh dám nói xấu mẫu thân muội, cẩn thận ta đi mách họ". Mộ Dung Uyển Nhi giận dữ, thuận tiện cấu vào lưng Lưu Phong coi như trừng phạt.
"Đúng rồi, người còn chưa trả lời câu hỏi của ta, người hối hận sao?" Mộ Dung Uyển Nhi đối với chuyện vừa rồi không chịu buông tha.
Lưu Phong suy nghĩ một chút rồi nói: "Việc gì phải hối hận với không hối hận, muội và mẫu thân đều đã thấy. Hơn nữa hành vi của Túc Vương phi quả thật khác thường làm ta có chút cảm động. Tuy nhiên huynh cảm thấy nàng ấy là một nữ nhân ngu ngốc. Vì Túc vương thì nàng làm như vậy là không đáng"
"Bây giờ còn không thể nói, thiên cơ không thể tiết lộ, đến lúc đó các ngươi liền hiểu. Ta cho các ngươi ba ngày thời gian, ba ngày sau, ta sẽ dẫn các ngươi đi một nơi bí mật tu luyện. Trong vòng nửa năm, các ngươi sợ là không thể thấy Phong nhi." Thu Sương cười nói.
"Thu Sương, ngươi nói chúng ta cường hóa tu luyện liên tục nửa năm thời gian?" Nghê Thường hỏi.
"Không sai, thời gian cũng tới nửa năm. Trong khoảng nửa năm này các ngươi ngoài việc tu luyện cũng chỉ có tu luyện. Cho nên, ta để cho các ngươi ba ngày cùng Phong nhi nói lời từ biệt một chút. Các ngươi có định gặp hắn không?"
"Không có—!" Hai miệng một lời cùng đáp.
Đế quốc Hoa Hạ, tẩm cung hoàng hậu
Lão Hoàng đế chậm rãi ngồi dậy đến nắm hai tay Hoàng hậu, cười nói: "Hoàng hậu, công phu của nàng quả nhiên không tồi, trẫm đã lâu không có như vậy."
"Bệ hạ cũng phong độ như trước a, làm thần thiếp đến độ không xuống giường được?" Trần Hoàng hậu nằm ở trong lòng ngực lão Hoàng đế, uốn éo thân mình mà kiều mỵ nói.
"Bệ hạ, người không phải nói thích Thái tử phi sao? Nếu thích thì thần thiếp giúp người đem nàng ta tới." Trần Hoàng hậu vặn vẹo đồn bộ, ngẩng đầu mờ ám nhìn lão Hoàng đế.
"Im miệng—!"
Lão Hoàng đế dường như có chút nổi giận, một tay đẩy người Hoàng hậu ra: "Hỗn trướng, Điềm nhi là Thái tử phi, là con dâu trẫm, ngươi sao dám nói bậy như thế? Trẫm khi nào lại nói thích nàng ta."
"Bệ hạ, vừa rồi lúc chúng ta ân ái, người còn hô một tiếng Điềm nhi?" Trần Hoàng hậu có chút sợ hãi là mình làm lão Hoàng đế tức giận. Tuy nhiên nàng do dự một chút rồi vẫn quyết định ăn ngay nói thật.