Hi Du Hoa Tùng
Chương 788 : Hoàng đế hòa hoàng hậu đích đối thoại
Ngày đăng: 20:12 19/04/20
Hoàng đế hừ lạnh rồi nói: "Nói bậy, có khi nào trẫm gọi Hoàng hậu là Điềm nhi, rõ ràng là Hậu nghe nhầm rồi. Hoàng hậu, trẫm cảnh cáo Hậu, đừng bao giờ để trẫm nghe thấy những lời như vậy, biết không?"
Trần Hoàng hậu vội vàng gật đầu: "Bệ hạ nói đúng, là thần thiếp nghe lầm rồi" Xú lão đầu, có sắc tâm mà hèn nhát không có đảm sắc, ngươi cứ đợi đó. Vốn Trần Hoàng hậu định để lão Hoàng đế giày vò Thái tử phi để giải tỏa giận dữ trong lòng. Không ngờ ngược lại bị lão Hoàng đế quở trách, trong lòng tất nhiên là giận dữ không thôi.
"Hoàng hậu, trẫm hỏi Hậu. Hậu cảm thấy Lưu Phong như thế nào?" Ngừng lại một lúc, lão Hoàng đế dường như đã tiêu tan cơn giận lại ôm Trần Hoàng hậu vào lòng. Hai tay khô quắt tiếp tục vuốt ve không ngừng trên thân thể trần trụi bóng loáng của nàng.
Trần Hoàng hậu suy nghĩ một chút hé miệng cười nói: "Rất tốt a, bệ hạ, người chẳng thường nói Lưu Phong là thần tử rất trung thành của đế quốc ư?"
Lão Hoàng đế tự cười chế giễu: "Vậy sao? Ta thường xuyên nói vậy? Có lẽ thế. Bây giờ Lưu Phong đích thực là thần tử tốt. Nhưng chuyện của tương lai thì ai có thể nói trước được".
Nói tới đây, lão Hoàng đế hơi thở dài mà nói: "Theo như tốc độ hiện tại, thế lực của hắn đã mau chóng vượt qua Yến vương rồi".
"Đúng rồi, Hậu cảm thấy thân thế Trịnh vương Thế tử của hắn có mấy phần có thể tin được?" Vấn đề này đã làm lão Hoàng đế nhức đầu từ lâu. Đáng tiếc là Tử Hư Chân Long lệnh vẫn còn đang bổ dưỡng tại long mạch nên không thể lập tức xác minh thân phận thật của Lưu Phong.
Trần Hoàng hậu là người thông minh. Đối với việc trọng đại như vậy đương nhiên không dám nói bừa nên thản nhiên cười mà nói: "Bệ hạ, thần thiếp chỉ là hạng nữ lưu nên không dám nói bừa về chuyện đại sự. Thiếp chỉ biết phục vụ cho bệ hạ thoải mái là được" Tuy nói như vậy, nhưng Trần Hoàng hậu lại kì vọng Lưu Phong đích thực là Trịnh vương Thế tử. Với thế lực của hắn, nếu như lại có thân phận Hoàng tộc thì tương lai nhất định có thể làm nên sự nghiệp lớn. Nếu nàng có thể nắm chắc cơ hội thì tương lai nói không chừng vẫn phú quí như cũ. So sánh với Lão Hoàng đế thì Trần Hoàng hậu thấy Lưu Phong tuyệt đối hấp dẫn.
"Ha ha, cái đồ dâm đãng này, mẩu xương con con của trẫm sớm muộn cũng sẽ bị nhà ngươi phá hủy đi thôi" Lão Hoàng đế cười ha hả dường như rất vừa lòng với câu trả lời của Trần Hoàng hậu. Còn tay thì hung hăng vỗ xuống đồn bộ của nàng một cái.
Lão Hoàng đế xuống tay hơi mạnh. Tuy rằng rất đau nhưng để lấy lòng ngài nên Trần Hoàng hậu vẫn giả bộ rất hưởng thụ mà phát ra một tiếng rên rỉ mê hồn.
"Bệ hạ, thiếp vẫn muốn?" Trần Hoàng hậu lại uốn éo đồn bộ vĩ đại trắng như tuyết, đôi tay nhỏ bé lại du ngoạn trên thân thể khẳng khiu của lão Hoàng đế, còn trong mắt đầy vẻ thèm khát.
Lão Hoàng đế hừ lạnh rồi nói: "Hậu thực sự rất muốn. Đáng tiếc là đan dược của trẫm không có nhiều cho nên dùng vẫn phải dè sẻn, đợi vài ngày nữa nói sau" Hùng phong của lão Hoàng đế hồi phục như trước hoàn toàn là nhờ vào bí dược của Hoàng Đình Đấu Ti. Hiện giờ Vu Thiên không có đây nên trong tay của lão Hoàng đế cũng không còn nhiều đan dược, do đó không thể dùng quá mức lãng phí. Hậu cung ba ngàn người đẹp, Ngài không muốn đem toàn bộ số trân dược quí báu kia phát tiết trên người Trần Hoàng hậu.
Trương Mĩ Nhân đưa tay nâng cằm Lí Hương Quân dừng ở đôi mắt ngọc của nàng, từ khóe miệng toát ra một nét mập mờ rồi nói một cách dâm đãng: "Nếu nàng không muốn dời đi thì đêm nay chúng ta có thể cùng nhau?" Ba ngày nữa thì Trương Mĩ Nhân và Nghê Thường phải chia tay Lưu Phong. Nên đêm nay Trương Mĩ Nhân tìm riêng tới Lưu Phong định hưởng thụ một chút êm ái trước lúc li biệt. Ai mà biết được khi tới phòng Lưu Phong thì Lí Hương Quân đã nhanh chân tới tức thì. Hơn nữa lại còn tỏ rõ là cũng không thể nhượng bộ chút nào cho nên Trương Mĩ Nhân mới lớn mật đưa ra phương án như vậy.
Lí Hương Quân tuy biết mình phải tôn kính, hơn nữa nếu muốn người ta đi thì đó là chuyện không có khả năng nên thoáng do dự một chút rồi cũng gật lấy gật để mà nói: "Hảo a, chỉ cần Phong nhi không có ý kiến là ta liền đồng ý".
Lưu Phong còn thắc mắc gì sao?
Ngoan nào, thật vất vả mới có cơ hội song mã, có là ngốc tử mới có ý kiến. Hơn nữa, song phượng lại là hai đại mĩ nữ, cơ hội như vậy tuyệt đối hiếm thấy.
Lưu Phong dường như không hề nghĩ ngợi liền gật đầu đáp ứng: "Hảo a, hảo a—!"
"Phong nhi, Hương Quân, không bằng đêm nay chúng ta chơi trò gì kích thích chứ?" Có vẻ như Trương Mĩ Nhân cố ý đùa Lí Hương Quân, ghé vào tai nàng mà nói: "Hương Quân, hay là chúng ta thử kích thích đối phương xem ai động tình trước. Người làm động tình trước sẽ lại cùng tiếp tục với Phong nhi, nàng xem như thế nào?"
Vớ được đề nghị lớn mật như vậy liền làm cho Lí Hương Quân cảm thấy có chút kích thích. Lưu Phong thì càng khỏi phải nói, vẻ mặt đầy mong đợi mà vội nói: "Hảo a, hảo a".
Trương Mĩ Nhân hơi hơi mỉm cười, hai tay đã trượt lên người Lí Hương Quân nhằm các chỗ mẫn cảm của nàng mà vuốt ve. Chẳng mấy chốc mà Lí Hương Quân đã cảm thấy trong lòng xuất hiện cảm giác bải hoải, rồi lập tức lan dần khắp người. Dạng kích thích đặc biệt như vậy làm nàng đỏ bừng khuôn mặt kiều diễm ướt át, cắn chặt hàm răng mà không dám ngẩng đầu lên nhìn Lưu Phong và Trương Mĩ Nhân.
Năm đó Trương Mĩ Nhân thường xuyên làm như vậy nên là cao thủ trong chuyện này. Trải qua một hồi đến nơi đến chốn, một mặt nàng vuốt ve Lí Hương Quân, một mặt nàng ghé tai mà cố ý hỏi. Chuyện xấu hổ như vậy làm Lí Hương Quân chỉ biết cắn chặt răng thẹn thùng không nói, liên tục lắc đầu.
Trương Mĩ Nhân quay đầu Lí Hương Quân lại trước mặt mình nhìn thẳng vào mắt nàng mà nũng nịu hỏi: "Hương Quân, có cảm giác thấy kích thích hay không?"
Lí Hương Quân mặt đỏ hồng hồng, mắt ngọc long lanh nhìn lướt qua Trương Mĩ Nhân rồi không nói gì, lập tức liếc trộm Lưu Phong mà sẵng giọng: "Phong nhi, ngươi nhìn ta bị khi dễ hử, mau tới trợ giúp ta?"