Hi Du Hoa Tùng
Chương 930 : Đến Vân Mộng Trạch
Ngày đăng: 20:14 19/04/20
"Nhưng thưa Điện hạ." Á Đương kích cẩn thi lễ rồi ngẩng đầu lên nói: "Trịnh Vương điện hạ đã dặn dò rằng chúng ta không nên sinh sự. Người nói với chúng ta mấu chốt là cần phải ổn định."
Thái tử phi lạnh lùng nhìn mặt của Á Đương nói: "Hừ, tình thế hiện tại là Yến Vương tự rước lấy thôi?"
Á Đương khom người kính cẩn nói: "Điện hạ, thuộc hạ cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, nói không chừng Yến Vương muốn chọc giận người đó?"
Nói tới đây, hắn ngẩng đầu thật cẩn thận liếc mắt nhìn Thái Tử phi một cái: "Ta cảm thấy chúng ta không nên để hắn thỏa mãn. Hay là chúng ta đem chuyện này nói cho Trịnh vương Điện hạ, xin người quyết định chủ ý?"
Thái tử phi suy nghĩ một chút rồi nói: "Ân, ngươi nói cũng có vài phần đạo lý."
"Yến vương có bệnh. Hơn nữa là bệnh thần kinh." Thái tử phi lạnh lùng nói ra: "Nếu ta là hắn, muốn thế cục kinh đô hỗn loạn thì cũng không xuất ra chiêu số như vậy. Dù sao, chuyện tình dâm loạn cung đình bị truyền ra ngoài, đối với thanh danh của bệ hạ cũng không tốt."
"Điện hạ, nếu không người liền tự mình đi xem Vân Mộng Trạch đi? Người có thể đem chuyện của Yến Vương cùng Tĩnh vương gia nói một chút với Trịnh vương, mặt khác người có thể nhân cơ hội này trông thấy Trịnh vương Điện hạ."Á Đương đề nghị.
Thái tử phi cụp mắt xuống, hàng mi thật dài khẽ động, miệng nở nụ cười tươi mà nói: "Ân, bản cung cũng có ý tứ này. Lại nói, bản cung hiện tại cũng coi như tu chân giả, Vân Mộng trạch kia tự nhiên cũng có thể đến được. Hơn nữa, lúc này ta có lý do đầy đủ để đi tìm chàng"
"Á Đương ngươi chuẩn bị một chút. Có lẽ. Qua hai ngày, ta muốn xuất cung đến Vân Mộng Trạch."Thái tử phi mỉm cười nói xong: "Chỉ mong hắn sẽ không tức giận."
"Đi thôi, hiện tại phải đi chuẩn bị." Thái tử phi nói: "Ta muốn mau chóng tìm thấy chàng"
"Thuộc hạ xin đi chuẩn bị."
Đợi Á Đương rời đi, mi mắt của Thái tử phi khẽ động. Nói với thân tín của mình vài câu dặn dò, Hoàng Thái Tôn đã bị dẫn đến nhanh chóng.
Hoàng Thái Tôn nhẹ cúi đầu, khẽ cắn môi dưới. Những lời nói của mẫu thân lúc trước hắn đều nghe được. Hắn cảm thấy phi thường thống khổ. Đầu tiên, mẫu thân thề giết chết phụ thân. Tiếp theo, nàng không biết liêm sỉ, không ngờ công nhiên cùng cái tên Lưu Phong công tử bột ngủ cùng nhau, còn không thể tự kiềm chế nữa.
Thái tử phi khẽ cau mày, dường như đối với biểu hiện của hài tử có chút phẫn nộ: "Ngươi nghe thấy hết rồi ư?"
Hoàng Thái tôn ngẩng đầu lên. Đôi mắt lộ ra vẻ lạnh như băng cùng hờ hững, hắn nhìn mẫu thân của chính mình như kẻ thù, oán hận nói: "Người thật độc ác."
Hoàng Thái tôn hờ hững nói: "Người giết con đi. Ở cùng một chỗ với người, hài nhi thấy thật ghê tởm."
Thái tử phi nói: "Ta đã phái người điều tra nhưng vẫn như trước không có tiến triển gì. Cho nên ta mới nói cùng ngươi một chút, hy vọng ngươi có thể coi trọng vấn đề này."
"Trừ bỏ chuyện này, ta còn có một việc muốn nói với ngươi về Yến vương."
Lưu Phong cắt ngay nói: "Chuyện tình bên phía Yến Vương ta đã biết. Lúc này nàng làm rất tốt, không xúc động mà gây nên hành động gì."
"Ngươi khen ngợi ta sao?" Thái tử phi nói: "Nếu không phải muốn tìm ngươi đòi công đạo, ta nghĩ ta sớm đã không thể nhẫn nổi nữa."
"Yến Vương đương nhiên là muốn thừa dịp ta không có mặt chọc giận nàng, muốn cho thế cục của đế quốc càng thêm hỗn loạn thôi. Chuyện tình như vậy ta sớm dự đoán được, cho nên ta cố ý dặn Á Đương, nhất định phải khuyên nàng bình tĩnh." Lưu Phong thản nhiên nói.
Thái tử phi nhìn Lưu Phong, trong mắt hiện lên một tia bội phục: "Trách không được, Á Đương không ngờ khuyên đi khuyên lại ta. Ta đã nghĩ rằng, hành động đó thật không hợp với tính cách của hắn."
"Ngươi nói phía trên Tĩnh vương gia là một quái vật thế nào? Ta vẫn nghĩ rằng người kiêu hùng như Tĩnh vương gia, không có khả năng năng bị người kiềm chế." Lưu Phong có chút khó hiểu.
"Có thể là lão đã bị uy hiếp?" Thái tử phi đoán
"Không có khả năng—!"
Lưu Phong phủ nhận phỏng đoán của Thái tử phi: "Loại người giống như Tĩnh vương gia, tuyệt đối sẽ không cam phận trở thành nô tài của kẻ khác. Trừ phi đối phương có thể khiến lão động tâm. Tỷ như trường sinh, lực lượng hoặc là ngôi Hoàng đế."
Thái tử phi lắp bắp kinh hãi, nói: "Phong nhi, ngươi phân tích thật có đạo lý. Đối với người như Tĩnh vương gia, cũng chỉ có trường sinh hoặc Hoàng vị là khiến lão động tâm. Nhưng, trên đời này ai lợi hại như vậy, có thể cho lão sự trường sinh cùng ngôi vị Hoàng đế?"
Lưu Phong nhìn nhìn nàng, trầm mặc một lát sau nói: "Ta nghĩ người này có thể thuần phục Tĩnh vương gia, hắn tất có chỗ hơn người."
Thái tử phi nhìn hắn lẳng lặng nói: "Ngươi cũng không phải quá mức lo lắng. Tuy rằng ngươi không thể đợi ở kinh đô, nhưng còn có ta. Ta sẽ phối hợp với Thiên Thượng Nhân Gian hảo hảo nắm trong tay thế cục của kinh đô."
Lưu Phong nghe vậy gật gật đầu, nói: "Ân, có các nàng tọa trấn kinh đô, ta đích xác có thể yên tâm rất nhiều. Sau khi trở về, nàng cùng Hương Quân, Khuynh Quốc đem việc này ra bàn bạc một chút. Huy động tinh nhuệ của Nữ Nhân Hoa, nhất định phải tìm ra người phía sau Tĩnh vương gia."