Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể
Chương 31 : Ngày thứ ba mươi mốt làm bảo mẫu
Ngày đăng: 13:01 18/04/20
Phân hội chưa xây phòng trưng bày huy chương, Tạ Loan quyết định tạm thời treo huy chương ở đại sảnh, ở bức tường phía sau sào chim.
Mặc dù thông qua trực tuyến du tinh, nhóm Hạ Kỳ ở Á Tinh đã sớm biết ba ấu tể của phân hội mình lọt top mười, thế nhưng hiện giờ tận mắt nhìn thấy huy chương đeo trước ngực ba ấu tể, mọi người vẫn vô cùng cao hứng.
Huy chương hình hoa hướng dương vốn đã rất đáng yêu, đặc biệt đeo trên người ba bé chim béo lại càng manh hơn.
Rõ ràng là cuộc thi khảo nghiệm khả năng phi hành của ấu tể nhưng lại mang tính chất hữu nghị, chờ Tạ Loan ôm ấu tể về phòng sinh hoạt, những bảo mẫu khác lập tức không ngừng khen ngợi ba bé, đều là những lời khen thật lòng.
Nhìn biểu tình kiêu ngạo vì ba ấu tể, Tạ Loan ho khẽ một tiếng che giấu ý cười.
“Chíp! Chíp chíp!”
Được mọi người khích lệ, ba bé chim béo ưỡn ngực, ánh mắt sáng ngời, còn đặc biệt đắc ý kêu chiêm chiếp vài tiếng.
Lúc Tạ Loan cởi huy chương xuống, anh rõ ràng cảm nhận được tầm mắt luyến của ba ấu tể.
“Chíp…” Kêu khẽ một tiếng, ba ấu tể cùng củng ngực Tạ Loan một cái, hiển nhiên rất quen thuộc với chuyện hướng đối phương biểu đạt yêu cầu.
Bị ba đôi mắt đen lúng liếng nhìn chăm chú, còn bị củng củng như vậy, Tạ Loan hiển nhiên không chống đỡ nổi.
“Vậy đeo thêm một lúc nữa?” Tạ Loan híp mắt mỉm cười, sau đó bồi thêm một câu: “Chốc nữa sẽ treo huy chương lên tường, là bức tường ở ngay sau phòng nhỏ của các con.”
Ba ấu tể muốn tiếp tục đeo huy chương đương nhiên là được, thế nhưng không thể cứ đeo mãi, lúc tắm cũng phải cởi ra thôi.
“Chíp!” Lại được đeo huy chương trên người, ba bé chim béo thực vui sướng đập đập cánh bay lên chiếc sào chim dành riêng cho mình.
Mà bên kia, nghe thấy âm thanh gia trưởng quay trở lại, nhóm ấu tể đang chơi đùa cùng nghỉ ngơi bên phòng khách giật giật tai, không bao lâu sau liền chạy tới vây quanh Tạ Loan.
Một đám ấu tể lông xù cộng thêm một ấu tể mục tạp, Tạ Loan vừa bước tới trước, giầy cùng ống quần đã bị vài ấu tể quấn lấy.
“Tôi cảm thấy nếu mình rời đi ba ngày, lúc trở về khẳng định không được hoan nghênh như vậy.” Nhìn thanh niên nhân loại ngồi bệt xuống thảm mềm, trên người đu đầy ấu tể, Trịnh Chu không khỏi thổn thức than thở.
Có thể làm ấu tể chủ động thân cận không thể nghi ngờ chính là năng lực cực kỳ quan trọng của bảo mẫu, nó là hạng mục chiếm 15% số điểm trong kỳ thi khảo hạch cấp bậc bảo mẫu.
Còn con ấu tể cuối cùng thì khá đặc biệt, là ấu tể tộc ma da.
Trước đó Tạ Loan từng nghe nói tộc ma da là chủng tộc da dày thịt béo nhất tinh tế, là chủng tộc có năng lực phòng ngự cường đại nhất, bất quá chưa từng thấy dạng nguyên hình, hôm nay được thấy thì Tạ Loan không khỏi có chút sững sờ.
Bé con này giống như… một con rùa đen nhỏ.
“Hết tháng này thì ấu tể vừa tròn một tuổi, khả năng thăng bằng của ấu tể có chút không thuần thục nên làm phiền mọi người chiếu cố bé nhiều một chút.” Người nói chuyện là nam ma da thành niên, chủng tộc này vô luận là nam hay nữ đều có hình thể vạm vỡ hơn những chủng tộc khác, thân hình cao tầm 2m3.
Thăng bằng?
Vừa mới nghi hoặc một chút, Tạ Loan liền nhìn thấy ấu tể ma da vừa mới chầm chậm bò tới trước vài bước đột nhiên lật ngửa chỏng vó.
Sau đó bé ấu tể ma da quơ quào cẳng chân ngắn ngủn của mình một hồi lâu vẫn không thể lật người lại, bé bắt đầu phát ra tiếng ô ô với gia trưởng.
“Chính là như vậy…” Gia trưởng ở bên cạnh bất đắc dĩ giải thích, cũng không biết vì cái gì, lúc đi đường ấu tể nhà anh rất dễ bật ngửa, hơn nữa còn không thể tự lật người lại.
Phản ứng được, Tạ Loan liền đi tới bên cạnh ấu tể ma da, ngồi xổm xuống đưa tay nâng bé dậy.
Đụng phải mép vỏ cứng, Tạ Loan dời tay qua một chút sờ phần vỏ cứng dưới bụng ấu tể, ôn nhu trấn an: “Ngoan.”
Cảm nhận được cảm giác an toàn từ người thanh niên, ấu tể ma da vẫn ô ô không ngừng dừng quẫy chân, tầm mắt cũng dời tới mặt thanh niên.
Tạ Loan lật ấu tể ma da lại, sau khi hoàn thành động tác này, anh còn vỗ nhẹ lên lưng ấu tể trấn an.
Nhìn một loạt hành động của thanh niên, gia trưởng của ấu tể ma da cũng yên tâm, chính thức quyết định để ấu tể nhà mình ở lại phân hội này.
Chờ gia trưởng làm xong thủ tục rời đi, Tạ Loan liền bế ấu tể ma da dưới đất lên, chuẩn bị ôm bé tới phòng sinh hoạt.
Tạ Loan nhớ tộc ma da cũng là chủng tộc thích nước…
Như vậy ấu tể nhân ngư của phân hội bọn rốt cuộc cũng có một người bạn nhỏ chơi chung.