Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể
Chương 32 : Ngày thứ ba mươi hai làm bảo mẫu
Ngày đăng: 13:01 18/04/20
Mặc dù có xây hồ nước trong nhà, cũng nằm gần nơi sinh hoạt hằng ngày của nhóm ấu tể, thế nhưng bởi vì không phải ấu tể thủy sinh nên cũng không quá hứng thú với chuyện nghịch nước, cho dù biết bơi cũng rất ít khi xuống ao nước.
Dù sao thì nhóm ấu tể trong phân hội đều là dạng ấu tể lông mao mềm mại, xuống nước lông sẽ ướt nhẹp dính bết vào người.
Sau khi bơi thì phải rung rung văng nước rồi chầm chậm chờ lông khô trở lại.
Bất quá thực sự mỗi lần thấy ấu tể lên bờ, Tạ Loan luôn cầm khăn lông đi tới gói ấu tể lại ôm vào lòng, sau đó giúp bé lau khô bọt nước.
Lau xong, Tạ Loan sẽ dùng thiết bị tương tự máy sấy giúp ấu tể sấy khô lông mao.
Toàn bộ quá trình cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Chủ yếu là vì phân hội chưa lắp đặt hệ thống tự hong khô lông nên cần bảo mẫu tự tay hoàn thành. Tạ Loan không ngại làm việc này, thế nhưng ấu tể thì không muốn làm phiền anh, một tuần chỉ bơi một hai lần mà thôi.
Cũng vì thế khoảng thời gian này Tạ Loan vẫn luôn lo lắng ấu tể nhân ngư sẽ cảm thấy cô độc, như vậy phương diện tâm lý của bé sẽ phát triển không tốt.
Lúc được thanh niên bế bổng lên, bốn chân không chạm đất làm ấu tể ma da có chiếc mai cứng như rùa đen không ngừng quơ quơ bốn cẳng chân ngắn ngủn.
Thẳng đến khi được thanh niên vững vàng ôm vào lòng, chân có chỗ đạp, ấu tể ma da mới ngoan ngoãn lại.
Tạ Loan bị động tác đạp chân của ấu tể chọc cười, nhịn không được cười khẽ.
Thế nhưng thấy ấu tể ma da hệt như rùa đen nhìn mình, còn ô ô kêu vài tiếng, Tạ Loan đưa tay xoa xoa lớp vỏ cứng của ấu tể, mỉm cười giải thích: “Không phải cười con.”
Nâng đầu lên, ấu tể ma da lắc lắc cái đuôi nhỏ, thực ngoan ngoãn hừ hừ đáp lại.
Thoạt nhìn cũng là bé ngoan.
Tạ Loan dùng ngón trỏ chọt chọt nhẹ lên lớp vỏ cứng của ấu tể trong lòng, tâm tình cũng tốt hơn hẳn.
Hai ấu tể ngoan như vậy hẳn sẽ rất dễ hòa hợp ở chung với nhau.
Nhìn miếng vảy nhỏ màu băng lam trên tay ấu tể nhân ngư, Tạ Loan nhịn không được có chút sửng sốt.
Ấu tể rớt vảy sao?
Không kịp suy nghĩ vấn đề này, trong ánh mắt tràn đầy mong đợi của ấu tể, Tạ Loan nhận lấy miếng vảy.
Này là tặng cho anh hoặc là muốn anh giữ giúp đi…?
Sau khi nhận lấy miếng vảy, Tạ Loan nhìn thấy phần đuôi của ấu tể nhân ngư ở dưới nước khẽ đong đưa một chút, dáng vẻ đặc biệt cao hứng.
Vô luận là muốn tặng cho anh hay nhờ anh giữ giùm, Tạ Loan cũng phải hảo hảo bảo quản.
Vừa vặn trước đó Tạ Loan vừa mua một chiếc hộp nhỏ để đựng tinh thạch mà ấu tể nhân ngư tặng mình, miếng vảy này vừa vặn có thể bỏ chung vào.
Lúc này ấu tể nhân ngư không cản anh rời đi nữa, Tạ Loan một lần nữa xoa mái tóc ngắn của bé, sau đó liền đi tới phòng sinh hoạt.
Cầm mấy bình nhỏ chuẩn bị pha sữa, lúc này Tạ Loan nghe thấy Hạ Kỳ hỏi: “A Loan, thứ sáng lấp lánh trong túi cậu là gì vậy?”
Từ góc độ của Hạ Kỳ thì vừa vặn có thể nhìn thấy trong túi áo thanh niên có một thứ gì đó trong suốt sáng lấp lánh, cô nhịn không được tò mò hỏi.
“Tiểu Già Nhĩ đưa vảy cho tôi.” Không nghĩ quá nhiều, Tạ Loan thành thật trả lời.
Già Nhĩ… ấu tể nhân ngư…
Vảy?
Mọi người ở xung quanh nghe thấy lời này đều đồng loạt sửng sốt, nếu bọn họ không nhớ nhầm thì ấu tể nhân ngư sẽ giao miếng vảy rụng đầu tiên của mình cho gia trưởng bảo quản.
Theo suy luận này thì… nói cách khác ấu tể nhân ngư kia xem thanh niên nhân loại này là gia trưởng??