Hiểu Phong Thư Quán Bát Quái Sự

Chương 15 : Bản thảo của tử khiêm – số 15

Ngày đăng: 04:24 19/04/20


“Cộc cộc cộc…”



Trăng vắng sao thưa, bốn phía Hoàng thành im lìm lặng lẽ, Tiểu Vương gõ cồng chiêng tre, vừa ngáp vừa đi dọc theo con phố Đông Hoa, con đường này hắn đi đã hơn mười năm rồi, cho dù có nhắm mắt cũng có thể lượn quanh ba vòng.



Hắn vừa đánh chiêng vừa ngủ gật… đột nhiên, “vút” một tiếng, thứ gì đó nhoáng qua trước mắt hắn, một khối màu trắng, giống một chiếc khăn lụa.



Tiểu Vương cũng cảm thấy khi thứ đồ trắng sáng đó xuất hiện thì có một trận gió lạnh thổi qua, khí lạnh âm trầm từ dưới chân lan tỏa lên, lạnh đến độ hắn giật cả mình, tỉnh ngủ hẳn.



Mở to mắt nhìn về phía trước, lại thấy giữa làn sương mù dày đặc ở cuối phố, có một người đứng đó.



Dưới ánh trăng, bóng người màu trắng chậm rãi di chuyển về phía trước, có thể nhìn thấy rõ ràng, mái tóc đó chính là một cô nương.



Tiểu Vương ngẩn người, vô thức nuốt vào một ngụm nước bọt, dụi mắt nhìn lại, lại thấy con phố phía trước trống trơn, nhìn lại thêm chút nữa… làm gì có ai!



“Phù…”. Tiểu Vương thở dài một hơi, vỗ ngực, thầm nghĩ may quá là may, chắc là tối uống nhiều rượu nên hoa mắt mà thôi.



Tự mình trấn định đi tiếp, Tiểu Vương vẫn tự an ủi mình – Con đường này tiểu gia đi những mười năm rồi, có gặp thứ không sạch sẽ nào bao giờ đâu, nhất định là nhìn nhầm rồi!



Vừa đi được hai bước lại cảm thấy bả vai mình bị vỗ “bộp” một cái, có thứ gì đó đặt trên vai.



Tiểu Vương nơm nớp lo sợ, ghé mắt nhìn qua, là một bàn tay người thon dài tái nhợt…



Chỉ trong nháy mắt, Tiểu Vương đã cảm thấy da đầu tê dại, lạnh toát nửa người.



Lúc này lại nghe thấy một giọng nữ ghé vào tai hắn nói: “Ở đâu? Hắn ở đâu rồi…”.



Tiểu Vương thở ra một luồng khí lạnh, tự trấn định chính mình! Bị quỷ áp vai nhất định không được quay đầu lại, vừa quay đầu lại là sẽ bị bắt đi luôn đó.



Tiểu Vương niệm “A di đà phật, Bồ Tát phù hộ” xong là xông thẳng về phía trước, nhưng mà “vút” cái, một trận gió thổi qua, chiếc đèn lồng giấy trong tay hắn “phụt” một cái… vụt tắt.



Chỉ trong nháy mắt bốn phía xung quanh đều tối đen, Tiểu Vương lo lắng nên không phân biệt rõ phương hướng được, nhanh chóng tìm dụng cụ đánh lửa, trong lúc luống cuống tay chân thì dụng cụ đánh lửa đã “bạch” một cái rơi xuống đất mất rồi, cứ thế lăn về phía sau.



Tiểu Vương sụp xuống đưa tay nhặt lấy, vừa mới quay đầu lại… thì thấy một đôi giày vải màu trắng, vạt váy trắng phất phơ trong gió…



“Má ơi…”. Tiểu Vương vừa nhìn thấy cái chân này đã bị dọa sợ đến tè cả ra quần rồi, bởi vì cái chân này không hề đứng trên mặt đất, mà đang trôi lơ lửng giữa không trung.



Tiểu Vương lau lệ khẩn cầu: “Qủy nương nương tha mạng, ta… ta trên còn có mẹ già, dưới còn con trẻ, cả đời cũng chưa từng làm chuyện xấu…”.



Tiểu Vương còn đang khóc than thì lại cảm thấy có thứ gì đó đang tiến đến gần, vô thức ngẩng đầu lên… một khuôn mặt nữ nhân tái nhợt, đôi mắt đầy những tơ máu trông chẳng khác nào mắt cá chết đang nhìn hắn chằm chằm, mái tóc đen rất dài phất phơ trong gió, y như rắn vậy.



Tiểu Vương không thở nổi nữa… chính lúc muốn ngất mà không thể ngất ngay này, lại nghe thấy nữ quỷ kia u ám hỏi: “Bạch Hiểu Phong ở đâu? Bạch Hiểu Phong đâu rồi? Ta muốn hắn phải đền mạng…”.



Giọng nói của vị “nữ quỷ” này chưa kịp truyền được đến tai Tiểu Vương thì Tiểu Vương nghĩ rằng mình sắp bị ăn thịt đến nơi rồi, sợ hãi ngất luôn.



***



Bên trong phòng ngủ ở biệt viện tại Thư quán Hiểu Phong.



Sách La Định trở mình, hắt hơi một cái, tiện tay kéo cái chăn. Mấy hôm nay trời đột nhiên trở lạnh, lại còn có mưa nữa, không biết đám ngựa con mới sinh trong quân doanh kia có bị lạnh không.



Sách La Định tiếp tục trở mình, sáng mai phải nhớ đi thêm chút cỏ khô cho chuồng ngựa mới được.



“Nha a! Có quỷ!”.



Sách La Định mở mắt, tiếng kêu này thật là thảm thiết, thật là to à nha, nhưng mà nghe qua cũng biết cách rất xa, không biết là truyền từ phố nào đến nữa.



Sách La Định ngáp một cái, rất bất bình, bĩu môi: “Sợ ma thì nửa đêm đừng có ra đường, gọi hồn à.”.



***



Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng Sách La Định đã dậy rồi, chạy đến quân doanh kiểm tra tình hình của ngựa con, may là trong chuồng ngựa vẫn rất ấm áp, binh lính trông coi cũng rất cẩn thận.



Dẫn theo mấy chú ngựa con đã có thể chạy dạo quanh mã tràng mấy vòng xong, Sách La Định về Thư quán Hiểu Phong, chuẩn bị chào đón một ngày nhàm chán nữa.



Chỉ là…



Vừa mới đi đến phố Đông Hoa, hắn đã cảm thấy có gì đó không đúng lắm!



Đáng lẽ chợ sớm hẳn rất bận rộn mới đúng, nhưng mà hôm nay lại không thấy cửa hàng, quán xá nào mở cửa bán hàng, tất cả đều tập trung một chỗ mà lầm rầm, cũng chẳng biết đang nói cái gì nữa.



Thực ra thì mấy cái cửa hàng này ngày nào chẳng tụ tập buôn chuyện gì đó, nhưng mà ngày thường trên mặt bọn họ chủ yếu là dáng vẻ tươi cười, nhưng hôm nay sao lại nghiêm túc như thế?



Đi thẳng vào thư quán, Sách La Định lại thấy bọn gia nô cùng nha hoàn ở cửa trù phòng cũng không làm việc, tụ tập chung một chỗ mà bàn tán xôn xao.



“Thật sự tà môn như thế à?”.



“Tiểu Vương chính miệng nói mà.”.


“Tại sao vậy?”. Thạch Minh Lượng tò mò: “Vì sao ngài lại thích nàng ta?”.



Bạch Hiểu Phong quả thực lại nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Bây giờ cũng không hiểu tại sao, dù sao thì lúc ấy cũng thấy vừa mắt mà.”.



“Bởi vì dáng người đẹp à?”. Hồ Khai cười hì hì nhạo báng.



Bạch Hiểu Phong rất đồng ý mà gật đầu: “Qủa thực rất đẹp!”.



Mấy nam sinh cũng cười theo.



Sách La Định quay đầu lại nhìn Bạch Hiểu Nguyệt, ý nói – Xem đi!



Bạch Hiểu Nguyệt giận đến độ dùng cán bút lông mà đâm xương sống hắn.



Sắc mặt Hạ Mẫn cùng càng lúc càng xấu hơn, cúi đầu, những ngón tay cầm bút cũng bóp chặt đến trắng bệch.



Nguyên Bảo Bảo ở bên cạnh kéo nàng, ý bảo nàng đừng nóng giận.



Hiểu Nguyệt thở dài, cũng biết lần này lớn chuyện rồi…



Quả nhiên, vừa qua giờ cơm trưa là toàn bộ hoàng thành đã nổ tung bởi tin tức sốt dẻo này, tin này lan truyền là toàn bộ mọi người đều biết, hàng loạt các loại bản thảo bát quái ra đời, còn cả hàng loạt những cuốn Chuyện phong lưu của Bạch Hiểu Phong và Diêu Tích Hi chẳng biết từ đâu nhô ra, thậm chí cả xuân cung đồ cũng được lưu truyền luôn nữa, tất cả nam tử toàn thành cứ như chạm nọc vậy, tất cả đều tiền hô hậu ủng mà chửi Bạch Hiểu Phong là ngụy quân tử.



Mà các cô nương trước kia từng chết mê chết mệt Bạch Hiểu Phong cũng chia làm hai chiến tuyến, một bên thì mắng mình đã nhìn lầm Bạch Hiểu Phong rồi, thì ra lại là loại dối trá như vậy, mà bên còn lại thì lại kêu cha gọi mẹ nói trắng ra rằng Bạch Hiểu Phong bị Diêu Tích Hi lừa.



Toàn bộ hoàng thành đều rơi vào trạng thái hỗn loạn, Trình Tử Khiêm thì bị Hoàng thượng triệu gấp vào cung, giải thích cặn kẽ cái chuyện đã được xếp vào hàng bát quái đệ nhất hoàng triều này.



***



Buổi chiều, Sách La Định khiêng theo hai bao đậu tương lớn đến quân doanh, đi được mấy bước, quay đầu lại nhìn Bạch Hiểu Nguyệt đang nhảu mồm nhảu miệng theo phía sau mình: “Ta đến chuồng ngựa cho ngựa ăn, nàng đi theo làm gì?”.



“Ta đi xem tiểu mã câu!”. Hiểu Nguyệt lầm bầm một câu: “Ta lớn vậy rồi mà còn chưa từng nhìn thấy ngựa non nữa.”.



Sách La Định bĩu môi, lúc này có mấy người đi đường nhận ra hai người, bắt đầu chỉ chỏ.



Thính lực của Sách La Định rất tốt… đương nhiên là đối phương cũng chẳng có ý định nói nhỏ gì, thính lực không tốt như Bạch Hiểu Nguyệt cũng có thể nghe thấy được.



“Bạch Hiểu Nguyệt và Sách La Định à!”.



“Ai cha, Bạch Hiểu Phong như vậy đúng là không ngờ được.”.



“Thường ngày đều giả bộ, thì ra cũng chỉ là đồ háo sắc thôi!”.



“Đúng vậy, Diêu Tích Hi a! Đó là kỹ nữ mà!”.



“Vạn người đè a!”.



“Thật hạ cấp!”.



“Ngươi nghĩ liệu có phải Bạch Hiểu Nguyệt cũng thích Sách La Định không?”.



“Không thể nào…”.



“Hy vọng nàng đừng bao giờ học anh nàng a!”.



***



Hiểu Nguyệt nghe xong mà chỉ biết ôm ngực giậm chân, lại cảm thấy như có cả ngàn con tiểu mã câu đang phóng qua, thực muốn chửi người quá.



Sách La Định thấy mặt nàng đỏ bừng như đang giận lắm, liền nói: “Ai dà, miệng mọc trên người người ta, nàng quan tâm người ta nói làm gì.”.



Hiểu Nguyệt không cam lòng: “Rõ ràng đại ca ta chẳng làm chuyện xấu gì, cho dù đại ca ta có từng thích một nữ nhân chẳng ra gì đi chăng nữa, thì bọn họ dựa vào cái gì mà nói huynh ấy là ngụy quân tử chứ?”.



Sách La Định nháy mắt mấy cái: “Được vui vẻ một năm rồi mới bị đặt ngoại hiệu nho nhỏ là ngụy quân tử, ta đây thì sao? Lão tử vẫn luôn thủ thân như ngọc còn bị người ta gọi là lưu manh những mấy năm liền đây này!”.



Một câu này đã chui tọt vào tai Hiểu Nguyệt luôn rồi.



Sách La Định thấy nàng đột nhiên hết buồn, liền vỗ vai nàng: “Thế này là đúng rồi, quan tâm bọn họ làm gì, đại ca nàng có tiền có quyền thế lại có địa vị, cần ngoại hình có ngoại hình, cần thân thế có thân thế còn sợ không tìm được vợ sao.”.



Nói xong rồi Sách La Định tiếp tục nghênh ngang đi về phía trước.



Hiểu Nguyệt theo sát bên cạnh hắn, thật ra mấy câu an ủi của Sách La Định ban nãy nàng có nghe được câu nào đâu, đầu nàng lúc này chỉ tràn ngập bốn chữ - Thủ thân như ngọc mà thôi!



Chờ đến quân doanh rồi, Sách La Định rải đậu nành vào cỏ cam thảo cho ngựa non ăn.



Hiểu Nguyệt đứng bên cạnh xem, nàng đã sớm chẳng thấy tiểu mã câu đâu rồi, trong mắt chỉ còn có hình ảnh của Sách La Định thủ thân như ngọc, trong lòng như có hàng ngàn hàng vạn con tiểu mã câu thủ thân như ngọc chồm qua gầm thét – Thủ thân như ngọc đó! Hiểu Nguyệt phồng mặt – Cười tít mắt.



Sách La Định bị nàng nhìn cười đến nổi cả da gà – Ban nãy cô nương này còn mặt mày bí xị, bây giờ lại vui mừng như vậy rồi… Tâm tình biến đổi quá nhanh!