Hiểu Phong Thư Quán Bát Quái Sự

Chương 16 : Bản thảo của tử khiêm – số 16

Ngày đăng: 04:24 19/04/20


Kể từ khi chuyện của Bạch Hiểu Phong bị truyền đi, cả hoàng thành đều rơi vào trạng thái điên loạn, không hề thuyên giảm.



Hơn nữa, chỉ sau một đêm đã lòi ra vô số ngưu quỷ xà thần, hàng loạt các loại danh kỹ đều hô trước gọi sau nói mình từng có thời gian yêu đương với Bạch Hiểu Phong, lại còn xuất hiện thêm vô số các nhân chứng khác nữa, Trình Tử Khiêm đã thống kê giúp Bạch Hiểu Phong rồi, có đến gần một trăm người ám chỉ mình từng có quan hệ mập mờ với Bạch Hiểu Phong, đủ loại biên soạn khiến cho Sách La Định đọc xong thiếu chút thì cười đến tắt thở luôn.



Tất cả mọi người ở thư quán đều khẩn trương hẳn lên, thế mà ngược lại, Bạch Hiểu Phong lại rất nhàn nhã, vẫn tư do tự tại như thường, tận hưởng cái cảm giác được ngàn vạn người mắng chửi này.



Sáng sớm hôm nay, Sách La Định vừa mới luyện công ăn mỳ xong, lại thấy có một thị vệ Hoàng thành chạy vào: “Sách tướng quân, Hoàng thượng mời ngài vào cung.”.



Sách La Định gật đầu một cái, chờ thị về đi rồi liền ngoắc tay về phía một góc.



Quả nhiên chẳng biết Trình Tử Khiêm từ đâu chui phốc cái ra: “Sao?”.



“Lúc này lại gọi ta vào cung à?”. Sách La Định khoanh tay, hỏi Tử Khiêm: “Chuyện gì?”.



“Ta đoán tám phần là có liên quan đến chuyện đồn đại của Bạch Hiểu Phong kia rồi.”. Trình Tử Khiêm nói: “Có thể Hoàng thượng bảo ngươi đừng tác hợp Bạch Hiểu Phong cho Tam công chúa nữa.”.



Sách La Định nhướng mày: “Vậy sao… vậy thì chẳng phải ta sẽ không cần ở đây đọc sách nữa rồi?”.



Trình Tử Khiêm nhẹ nhàng gõ bút: “Có lẽ.”.



Có thể do chuyện này tới đột ngột quá nên Sách La Định cũng không biết mình nên vui hay buồn, mấy ngày nay ở Thư quán cũng không tệ lắm, nhất là bát mỳ thịt bò buổi sáng của Bạch Hiểu Nguyệt quả thực rất ngon, không được ăn nữa thì tiếc lắm.



Phất tay áo lắc lư ra ngoài, Sách La Định đi vào cung.



Hắn vừa mới đi thì Trình Tử Khiêm liền thấy Bạch Hiểu Nguyệt chạy vào: “Sách La Định đi rồi à?”.



“Ừ.”. Trình Tử Khiêm chậc chậc mấy tiếng.



“Tử Khiêm phu tử.”.



Lúc này Đường Nguyệt Như đi từ cửa sau tới, đến bên cạnh Trình Tử Khiêm: “Nguyệt Như có một số việc muốn nhờ Tử Khiêm phu tử giúp một tay.”.



Trình Tử Khiêm nhanh chóng hoàn lễ: “Tam công chúa xin cứ sai bảo là được.”.



Nguyệt Như giao cho Tử Khiêm ba bản thảo, nhỏ giọng nói: “Phân làm ba ngày để truyền ra ngoài, ta viết rõ rồi đó.”.



Trình Tử Khiêm mở bản thảo ra nhìn một chút, hơi bất ngờ: “Cái này…”.



Đường Nguyệt Như cười nhẹ một tiếng: “Ngài cứ làm theo là được.”.



Mặc dù những lời này nói nghe rất dịu dàng nhưng mà thật có khí phách của công chúa, Trình Tử Khiêm âm thầm nhướng mày – Qủa nhiên chính thống a!



Bạch Hiểu Nguyệt tò mò, Đường Nguyệt Như đưa cái gì cho Trình Tử Khiêm vậy, nhưng mà Trình Tử Khiêm đã đi ra ngoài làm việc rồi.



Hiểu Nguyệt có chút không yên lòng, đến cạnh bàn ngồi xuống.



Đường Nguyệt Như bèn đi đến ngồi cạnh nàng: “Sao vậy? Lo Sách tướng quân đi rồi không về hả?”.



Hiểu Nguyệt giật mình.



Mấy hôm nay quả thực là nàng có chút phiền muộn, một mặt là buồn lo chuyện của đại ca nàng, nhưng dù sao nàng cũng là em gái ruột của Bạch Hiểu Phong, đại ca nàng có nhân phẩm thế nào nàng là người biết rõ nhất, mấy câu người ngoài đồn đại hay mắng mỏ, nàng cũng chẳng thèm để ý qua. Điều thực sự khiến nàng lo lắng chính là, việc Sách La Định đi hay ở…



Hiểu Nguyệt biết việc Sách La Định ở đây chính là vì giúp Hoàng thượng thăm dò mấy chuyện nhàn tản cùng tác hợp cho Nguyệt Như và đại ca nàng. Bây giờ danh tiếng của đại ca nàng bị tổn hại như vậy, hoàng gia rất chú trọng danh dự, có thể sẽ không muốn kết thân nữa… cho nên, có thể Sách La Định cũng sẽ rút về quân doanh.



Điều khiến cho Bạch Hiểu Nguyệt giật mình chính là, mấy ngày nay gần như toàn bộ mọi người đều nghĩ nàng đang lo lắng chuyện của Bạch Hiểu Phong, chỉ có duy nhất Đường Nguyệt Như là có thể nhận ra nàng lo lắng về Sách La Định.



Hiểu Nguyệt có chút lúng túng: “Không có, lo lắng cho đại ca muội thôi.”.



Nguyệt Như cười, vỗ nhẹ lưng nàng: “Không lo, sẽ nhanh ổn thôi.”.



Hiểu Nguyệt không hiểu: “Ổn ạ?”.




“Ừm, Nguyệt Như tỷ tỷ thông minh lại giỏi giang, rất được yêu thích.”.



Sách La Định gãi đầu: “À, nàng muốn hỏi liệu ca ca nàng có vì việc nàng ta giúp chuyện này mà có hảo cảm với nàng ta không hả?”.



Hiểu Nguyệt miễn cưỡng gật đầu một cái, cười khan: “Đúng vậy.”.



“Hẳn là sẽ không.”. Sách La Định suy nghĩ một chút: “Nếu là ta ta cũng không thích.”.



“Tại sao chứ?”. Hiểu Nguyệt đột nhiên hăng hái hơn một chút: “Vừa thông minh vừa xinh đẹp mà không tốt sao?”.



Sách La Định thờ ơ cười: “Nàng cảm thấy ca ca nàng ngốc hơn Đường Nguyệt Như sao?”.



Hiểu Nguyệt nhíu mày: “Đương nhiên không.”.



“Nàng ta có thể nghĩ ra được cách sao đại ca nàng lại không nghĩ ra được, nếu hắn không làm đương nhiên là có lý do của hắn.”. Sách La Định ngáp một cái: “Thật ra thì, nói cho cùng giữa nam nữ với nhau vẫn luôn tồn tại một số chuyện như vậy, nếu như Bạch Hiểu Phong không ngại người ta biết hoặc hiểu lầm hắn từng thích một danh kỹ, vậy cô gái thích hắn cần gì phải quan tâm việc người khác có hiểu lầm hay biết việc hắn có từng thích một danh kỹ hay không?”.



Hiểu Nguyệt nghe Sách La Định hai lần mở mang đầu óc, nháy mắt mấy cái, một lúc lâu sau mới tấm tắc: “Đột nhiên ngươi cũng có chiều sâu nhỉ!”.



Sách La Định dở khóc dở cười.



“Vậy ngươi thấy nữ nhân hơi ngốc một chút và nữ nhân thông minh một chút, loại nào đáng yêu hơn.”. Hiểu Nguyệt hỏi tiếp, có vẻ rất tò mò.



Sách La Định cũng thực sự nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Chuyện này à, thông minh ngây ngốc nghếch đều không phải là điều quan trọng nhất.”.



“Vậy cái gì mới là quan trọng nhất?”. Hiểu Nguyệt nhảu môi: “Ngươi đừng nói là gương mặt hay dáng người đó.”.



“Thứ đó cũng chẳng khác thông minh hay ngốc nghếch là bao, cũng không phải là chuyện quan trọng nhất.”.



“Vậy chuyện quan trọng nhất là gì?”. Hiểu Nguyệt tò mò.



Sách La Định phất tay: “Duyên phận đi.”.



“Ngươi tin duyên phận sao?”. Hiểu Nguyệt kinh ngạc.



Sách La Định vào phòng, uống trà tán gẫu với Bạch Hiểu Nguyệt: “Duyên phận ở đây không phải là mấy cái thí thoại kiểu hữu duyên thiên lý năng tương ngộ.”.



“Đó mà là thí thoại á?”.



“Chậc.”. Sách La Định đưa tay chỉ Hiểu Nguyệt: “Ví dụ như, nửa mặt bên trái của nàng đẹp hơn nửa mặt bên phải.”.



Hiểu Nguyệt che mặt – Hai bên không giống nhau à?



“Đã nói là ví dụ rồi!”. Sách La Định chỉ má trái của nàng: “Nếu có duyên, lần đầu gặp gỡ đã nhìn thấy má trái của nàng, sẽ cảm thấy rất ưa nhìn nên thích, nếu như không có duyên, lần đầu gặp đã nhìn thấy má phải nàng, thấy không vừa mắt nên không thích.”.



Hiểu Nguyệt nháy mắt mấy cái.



“Người chứ đâu phải trứng gà mà chỗ nào cũng tròn lông lóc giống hệt nhau chứ.”. Sách La Định uống trà: “Tất cả mọi người đều nhìn thấy Diêu Tích Hi là một danh kỹ, tính cách xấu, nhân phẩm kém… nhưng mà đại ca nàng có lẽ là vừa nhìn đã thấy được chỗ vừa mắt của nàng, có thể là nàng hiếu thuận, có thể là nàng dịu dàng tỉ mỉ hoặc cũng có thể là tâm địa nàng tốt… nói tóm lại là có một mặt nào đó hợp mắt đại ca nàng, cho nên yêu thích cũng chẳng có gì lạ, cần gì phải có tranh chấp làm gì, dù sao thì người cũng chết rồi, người chết có thể được lưu lại trong lòng dù sao vẫn tốt hơn người đã bị lãng quên.”.



Hiểu Nguyệt suy nghĩ một chút, nhìn Sách La Định chằm chằm.



“Nhìn cái gì?”.



“Chi tiết!”.



Sách La Định cùng nàng nhìn nhau một lúc, đột nhiên chỉ tay: “Có gỉ mắt kìa!”.



Một bình trà bay thẳng vào mặt.



Sau khi Sách La Định né bình trà liền chạy đi tìm Trình Tử Khiêm hỏi chuyện, một mình Hiểu Nguyệt rầu rĩ ngồi tại hoa viên, ôm Tuấn Tuấn vuốt lông cho nó: “Tên ngốc, tên man di, tên đần độn khùng đó cũng thật thông minh nhỉ.”. Vừa nói nàng vừa rút ra chiếc gương soi mặt mình – Hai bên thật sự khác nhau à?!