Hiểu Phong Thư Quán Bát Quái Sự

Chương 23 : Bản thảo của tử khiêm – số 23

Ngày đăng: 04:24 19/04/20


Chuyện của Cẩu Thanh là một biến cố bất ngờ, nhưng mà dù sao thì cái chết bi thảm của hắn cũng đã trở thành một giai thoại.



Có một số tin đồn nếu lan truyền quá lâu sẽ khiến cho người ta dễ chán, khi sự cuồng nhiệt qua đi, con người thường yên tĩnh lại, sau khi tỉnh táo hoàn toàn cũng sẽ nghiệm ra rất nhiều đạo lý.



Chuyện lần này đã tạo ra sự phân hóa trong hàng ngàn người hâm mộ Bạch Hiểu Phong tại hoàng thành, rất nhiều người vẫn còn để ý đến chuyện quan hệ không rõ ràng chẳng biết là thật hay giả giữa hắn và Diêu Tích Hi năm xưa. Mà những nhận xét về con người Bạch Hiểu Phong cũng biến từ khen thành có khen có chê.



Còn đối với Sách La Định, người dân Hoàng thành ngoại trừ vẫn còn chê trách ra thì hình như cũng đã bắt đầu tò mò hơn.



Có người bắt đầu tìm hiểu quá trình trưởng thành của Sách La Định, quá khứ đầy truyền kỳ của hắn hoàn toàn khác với cuộc sống của Bạch Hiểu Phong, cũng khiến cho không ít người hứng thú. Có người lại bắt đầu sùng bái Sách La Định, đặc biệt là một số nam nhân đều cảm thấy hắn sống quá phóng khoáng, không dựa vào gia thế mà tự mình vươn lên, cũng coi như là một anh hùng.



Chuyện Hiểu Nguyệt nổi điên đánh người, mọi người cũng chỉ bị nàng làm cho kinh hãi mà thôi, cũng không tạo thành lời đồn đại quá xa.



Lại qua thêm mấy ngày, phong ba qua đi, Hoàng thành trở lại yên bình.



Tiến độ sửa chữa Thư quán Hiểu Phong rất chậm, khiến cho Sách La Định phải điều năm trăm nhân mã tới.



Những binh lính này làm việc rất nhanh nhẹn, chẳng nói chẳng rằng chỉ đi làm việc, chưa cần đến ba ngày đã làm xong thư quán mới, việc học hành lại được bắt đầu.



Không khí trong thư quán mấy ngày nay có vẻ khẩn trương, bởi vì Thạch Minh Lượng sắp phải tham gia dự thi nên việc học tập bị gián đoạn lần trước cũng ảnh hưởng đến hắn ít nhiều.



Cũng chẳng biết là người nhà Thạch Minh Lượng đặt quá nhiều kỳ vọng vào hắn, hay là bản thân hắn đặt quá nhiều hi vọng vào lần thi này mà lúc nào cũng ở trong tình trạng lo lắng, ngay cả tối cũng không ngủ, chong đèn học bài.



Bạch Hiểu Phong đã dặn hắn nhiều lần rồi, với sức học của hắn thì việc thi cử cũng dễ dàng thôi, không nên lo lắng quá như thế, đáng tiếc cũng không có tác dụng gì, Thạch Minh Lượng dù có nằm trên giường, tắt đèn rồi mà vẫn không ngủ được.



Cho nên, ngày nào cũng nhìn thấy hai cái quầng mắt đen sì của Thạch đại tài tử, người cũng gầy đi trông thấy.



Sau giờ học hôm nay, Sách La Định làm một giấc đến tận trưa đã bị Bạch Hiểu Phong phạt chép thơ văn.



“Ngươi cũng thật là, ngủ thì ngủ, việc gì phải ngáy.”. Trình Tử Khiêm ngồi viết cùng Sách La Định trong sân, khác nhau ở chỗ, Sách La Định chép thơ văn còn Tử Khiêm là ghi tin đồn, Sách La Định vừa cầm bút vừa ngáp còn Tử Khiêm lại hăng hái bừng bừng lật giấy ghi.



Sách La Định xoa cổ: “Suốt cả buổi sáng đều là chi hồ giả dã, có quỷ mới không buồn ngủ ấy, lúc nào mới thoát khỏi cái cuộc sống này đây!”.



“Sách La Định.”.



Từ bên ngoài viện, Bạch Hiểu Nguyệt xách theo cái giỏ chạy vào.



Sách La Định ngẩng đầu nhìn, thấy tinh thần Bạch Hiểu Nguyệt có vẻ không tệ, chỉ hơi gầy hơn trước thôi.



“A, Hiểu Nguyệt.”. Trình Tử Khiêm thấy tinh thần Hiểu Nguyệt rất thoải mái, bèn híp mắt cười hỏi thăm nàng: “Được ra khỏi nhà rồi à?”.



“Ừ!”. Hiểu Nguyệt đi đến bên cạnh Sách La Định, liếc nhìn: “Chép thế nào rồi?”.



“Ha.”. Sách La Định tiếp tục ngáp: “Đi đâu à?”.



“Đi mua ba ba.”. Hiểu Nguyệt nghiêng đầu cười lộ ra hai hàng lê qua.



Sách La Định giật khóe miệng: “Điên à, chạy đi xa thế để mua rùa đen…”.



Sách La Định còn chưa nói hết đã bị Hiểu Nguyệt cốc một cái: “Đã nói là ba ba, ngươi muốn ăn đòn sao!”.




“Nhỡ đâu Vương Húc vào thư quán rồi, kết quả là hắn thi đỗ Thạch Minh Lượng lại không đỗ thì phải làm sao bây giờ?”. Hiểu Nguyệt lo lắng.



“Trò chơi này mọi người cùng tỷ thí công bằng.”. Sách La Định cảm thấy chẳng sao cả: “Nếu như thật sự Vương Húc học giỏi hơn Thạch Minh Lượng, cho dù có thắng hắn cũng là chuyện đương nhiên.”.



Hiểu Nguyệt vẫn luôn cảm thấy không được thoải mái.



“Nha đầu nàng cũng kỳ quái thật.”. Sách La Định vừa đi vừa cười Hiểu Nguyệt: “Vương tài tử kia khen nàng lên đến tận trời rồi, Thạch Minh Lượng lại chưa từng khen nàng, sao nàng vẫn còn ủng hộ Thạch Minh Lượng chứ.”.



Hiểu Nguyệt ngớ người, ngẩng đầu nhìn Sách La Định: “Hắn khen ta cái gì?”.



Sách La Định bĩu môi: “Ban nãy vừa gặp đã khen liền một mạch rồi, khen nàng đẹp đó, lại còn khen rất nuột nữa.”.



Hiểu Nguyệt kinh ngạc nhìn Sách La Định.



Sách La Định nhìn lại nàng: “Nhìn cái gì?”.



Hiểu Nguyệt bước lên hai bước, nhỏ giọng hỏi: “Sao ta lại cảm thấy… chua nhỉ?”.



Sách La Định nháy mắt mấy cái, gật đầu: “Thư sinh kia đúng là chua loét.”.



“Chậc chậc.”. Hiểu Nguyệt cười lắc đầu: “Cũng còn có người khác nữa mà…”.



Sách La Định vung tay một cái: “Gần đây có hàng dấm.”.



Hiểu Nguyệt mím môi, lé mắt lườm hắn.



Nhưng sau đó Sách La Định lại chắp tay sau lưng mà đi về phía trước, không nói gì thêm nữa.



Hiểu Nguyệt nhíu mày một cái, chạy theo hai bước, đưa cái giỏ cho hắn: “Xách hộ ta, tay ta mỏi.”.



Sách La Định ghét bỏ: “Nam nhân lớn tướng còn xách theo giỏ người ta cười chết.”.



“Tay mỏi.”. Hiểu Nguyệt đi theo phía sau: “Còn nữa, ngươi đi nhanh quá, ta mỏi.”.



Sách La Định im lặng, đi chậm lại: “Sao nàng lại phiền phức vậy chứ?”.



Hiểu Nguyệt yên lặng đưa giỏ cho hắn: “Nữ nhi luôn phiền toái, cũng tại ngươi ngốc, là nam nhi cần phải chủ động cầm giỏ giúp mới đúng.”.



Sách La Định nhận lấy cái giỏ mà thở dài, tiếp tục đi về phía trước, nhưng mà lần này bước chân cũng đã chậm hơn một chút.



Hiểu Nguyệt đi theo bên cạnh hắn, thấy hắn vừa đi vừa ngắm cảnh nhưng mà lại chẳng nhìn mình cái nào, trong lòng cũng có chút khó chịu – chẳng lẽ việc Sách La Định thực sự có chút ghen tuông ban nãy, lại là do tự mình mơ mộng hão huyền hay sao?



Phía sau hai người, Trình Tử Khiêm vừa lắc đầu theo dõi vừa tiện thể ghi chép lia lịa, miệng cũng chẳng nhàn rỗi chút nào: “Lão Sách à, ngươi không được cứ ngây ngô như vậy đâu, cô nương người ta đã thể hiện rõ ràng như vậy, ngươi làm thế chẳng phải là đã tạt cho người ta một gáo nước lạnh rồi sao.”.



Hiểu Nguyệt đi cả đường mà Sách La Định cũng không hỏi nàng có mệt không, có khát không, cũng không có nói cười với nàng, thậm chí cũng không nhìn nàng nữa.



Trong lòng Hiểu Nguyệt không khỏi cảm thấy u ám, vẫn là mình tự mình đa tình, liệu có phải Sách La Định vẫn luôn coi thường mình không…