Hiểu Phong Thư Quán Bát Quái Sự

Chương 24 : Bản thảo của tử khiêm – số 24

Ngày đăng: 04:24 19/04/20


Tâm trạng của Hiểu Nguyệt vốn đã không tốt, lúc đến chỗ bán ba ba lại càng tệ hơn. Chắc là do mấy hôm nay sắp đến mùa thi, hoặc là do người đọc sách ở phố Đông Hoa bây giờ quá nhiều mà ba ba hơi lớn một chút cũng đã bán hết sạch, chỉ còn lại có một hai con rất nhỏ, lại còn lờ đờ sắp chết nữa.



Sách La Định ngáp, nhìn Hiểu Nguyệt vòng qua vòng lại ở cái chợ cá bé tẹo thì lắc đầu, đừng nhìn Bạch Hiểu Nguyệt này xách giỏ đi chợ cũng rất ra dáng, nấu mỳ thịt bò cũng không tệ, nhưng mà dù sao cũng là thiên kim đại tiểu thư, xem tình trạng này có thể đây là lần đầu nàng đến chợ cá rồi.



Hiểu Nguyệt tìm thật lâu cũng không mua được ba ba, tâm trạng không tốt.



Sách La Định bèn nói: “Cũng không nhất thiết phải ăn ba ba mà, mua loại cá khác thử xem.”.



“Những loại cá khác sao?”. Hiểu Nguyệt nhìn một chút, hơi do dự.



Sách La Định cười: “Mua cá quả đi, làm bát cháo cá, tên thư sinh kia gầy trơ xương thế cũng không ăn được bao nhiêu đâu.”.



“À…”. Hiểu Nguyệt sờ cằm, chỉ một con cá nói với đại thẩm bán cá: “Lấy con này.”.



Sách La Định nhìn trời: “Cô nương, đây là trắm cỏ.”.



Tai Hiểu Nguyệt hơi đỏ, lúng túng: “À, nhìn nhầm thôi… lấy con này.”.



“Cá mè.”.



“Con này!”.



“Trắm cỏ.”.



“Con này!”.



“Cá chép.”.



Cuối cùng Hiểu Nguyệt quay mặt sang liếc Sách La Định một cái.



Sách La Định cười đứt ruột: “Cá chép cũng không tệ, nấu canh cũng rất bổ, bảo nữ trù hầm thêm một con gà nữa, tên thư sinh đó thông minh như thế, cho dù có ăn cháo trắng cũng thi được đệ nhất cho xem, có lòng có lòng là được.”.



Hiểu Nguyệt đỏ mặt, nhìn vẻ mặt cười đến vui vẻ của Sách La Định bên cạnh thật tức mình, bèn đưa tay đẩy hắn một cái.



Sách La Đinh đương nhiên không bị nàng đẩy ngã rồi, từ từ đứng dậy: “Nàng muốn có ba ba à, sao lại đến chỗ này mua chứ.”.



Hiểu Nguyệt nhìn hắn: “Ngươi có đề nghị tốt nào không?”.



“Nếu muốn mua ba ba, ta dẫn nàng đến một chỗ.”. Sách La Định đưa tay kéo ống tay áo của Hiểu Nguyệt vẫn đang lúng túng bên cạnh: “Đi thôi.”.



Hiểu Nguyệt đi theo hắn rời khỏi chợ cá, cả đường đi hết rẽ tây đến lượn đông, loanh quanh lòng vòng đến khi Bạch Hiểu Nguyệt không còn phân biệt nổi đông tây nam bắc nữa thì Sách La Định đã dẫn nàng đến một con phố đông đúc rồi, ở đây có rất nhiều tửu lâu và khách điếm.



Sách La Định dẫn Hiểu Nguyệt đến một tửu lâu lớn tên gọi “Bồng Lai Cư”, cũng không ngồi gọi món ăn, đi thẳng ra cửa sau, đến trù phòng.



Hiểu Nguyệt đi theo phía sau hắn, thấy Sách La Định đi thẳng vào rồi lại thẳng ra mà cũng không có ai ngăn lại, cũng khó hiểu, chẳng lẽ hắn mở tửu lâu này à?



Sách La Định đi đến trù phòng, thấy một tên béo đang nấu bếp. Tên béo này ít nhất cũng phải đến ba trăm cân, đạp đất đội trời vô cùng to lớn, hơn nữa giọng nói cũng rất to, tay lại không ngừng hoạt động, miệng không ngừng hò hét những thủ hạ khác của mình nhanh tay lên một chút.



Sách La Định đi hai ba bước đã đến phía sau hắn, vỗ vai hắn một cái.



Tên béo kia vừa quay đầu lại, cái mặt đen thui lập tức chuyển sang tươi cười: “A! Tướng quân.”.



Sách La Định gác lên bả vai hắn xán đến ngửi một cái: “Há, tôm hấp Hoa Điêu à, món tủ.”.



“Tướng quân, thèm rượu rồi hả? Muốn ăn gì? Ta xào cho ngươi hai món, ở đây có rượu ngon, hai ta làm một bầu đi.”.



Hiểu Nguyệt nhìn kỹ một chút, đột nhân nhớ đến, đây là Đệ nhất danh trù của Hoàng thành, Lại Hổ, Lại đại trù! Nghe nói người này nấu ăn còn ngon hơn cả ngự trù trong cung nữa, muốn ăn món hắn nấu là phải đặt trước đến nửa tháng, kể cả hoàng cung quý tộc cũng có khi phải xếp hàng cả năm, thì ra lại là bạn bè của Sách La Định.




Sách La Định không thể làm gì khác là nghiêng lỗ tai qua: “Nói!”.



“Trên tay Vương Húc có con bài có thể khiến cho Thạch Minh Lượng nói gì nghe nấy.”. Trình Tử Khiêm nhỏ giọng hơn mấy lần: “Cho nên sau mỗi kỳ thi Thạch Minh Lượng đều cố gắng hết sức để tránh hắn.”.



Sách La Định khẽ cau mày: “Bài gì?”.



“Theo tin tức độc quyền ta nhận được!”. Tử Khiêm nói: “Hai người bọn họ vốn là bạn bè thân thiết, có một lần Thạch Minh Lượng cần phải tham gia một kỳ thi vô cùng quan trọng, nhưng mà chẳng may hắn lại bị nhiễm lạnh, bệnh nặng đến không thể dậy nổi. Cho nên…”.



“Cho nên thế nào?”.



“Cho nên Vương Húc đã mạo hiểm thay hắn đi thi mà không hề làm bài thi của mình… Kết quả là Thạch Minh Lượng đậu hạng nhất còn Vương Húc lại bỏ thi.”.



Sách La Định nghe xong thì ngớ người: “Nói thế thì quan hệ phải thân lắm rồi? Nhưng mà ban nãy ta nhìn thấy Vương Húc, lời nói của hắn có vẻ không phải mà…”.



Nói đến đây, Sách La Định ngừng lại một chút, hình như đã nghĩ ra cái gì rồi: “À… tiểu tử kia cố ý đi thi để ban ân đây mà, đồng thời cũng nắm được cái chuôi có thể khiến cho từ đó về sau Thạch Minh Lượng phải ngoan ngoãn nghe theo hắn.”.



Tử Khiêm khoanh tay: “Nếu nói đến kế thả dây dài để câu cá lớn, dù tiểu tử Thạch Minh Lượng kia nhìn có vẻ khôn khéo thì chẳng qua cũng chỉ là chim ngốc mà thôi, có khi lúc này hắn vẫn còn nghĩ mình nợ Vương Húc nữa.”.



Sách La Định cau mày: “Ngu vậy á?”.



“Chậc, ngươi là võ phu, sống phóng khoáng không ràng buộc, bọn người đọc sách thì thích cậy mình thanh cao.”. Trình Tử Khiêm bĩu môi: “Loại thư sinh như Thạch Minh Lượng, nếu như ngươi uy hiếp hắn, hắn cũng sẽ không làm gì thẹn với lương tâm, nhưng nếu ngươi lợi dụng tình cảm, để hắn thiếu nợ người ta… vậy thì xong luôn.”.



“Hèn hạ!”.



Hai người còn đang nói thì đã thấy bên cạnh có tiếng nói truyền đến.



Sách La Định cùng Trình Tử Khiêm xoay mặt sang xem… thấy Bạch Hiểu Nguyệt đang bưng cái tách, sau lưng còn có bọn Đường Tinh Trị, Hồ Khai và Cát Phạm cũng đến, ngay cả Bạch Hiểu Phong cũng cảm thấy rất mới mẻ mà đứng nghe ké ở bên cạnh.



Khóe miệng Sách La Định co giật – Công phu nghe lén của bọn này đúng là vô địch.



“Thắc mắc mãi thì ra là có chuyện như thế.”. Đường Tinh Trị càng nghĩ càng giận: “Ta đi tìm hắn.”.



“Này.”. Cát Phạm kéo lấy Đường Tinh Trị và Hồ Khai đang giận đùng đùng lại: “Còn chưa rõ mà.”.



“Đúng vậy, không có bằng chứng.”. Trình Tử Khiêm phất tay một cái: “Tin đồn thì có ai tin tưởng chứ, hơn nữa, như vậy thì cũng là trị ngọn không trị được gốc, đây là chuyện riêng của Thạch Minh Lượng.”.



“Chẳng còn mấy ngày nữa là thi rồi.”. Hiểu Nguyệt lo lắng: “Làm sao bây giờ?”.



Bọn Đường Tinh Trị lo lắng đi lòng vòng tại chỗ.



Bạch Hiểu Phong nói: “Các người cần làm gì cứ đi làm đó đi, chuyện này ta sẽ xử lý.”.



Mọi người xoay mặt nhìn nhau, Sách La Định vỗ tay: “Chuyện này đúng rồi, phu tử mà mở miệng nhất định sẽ thành công… ta đến mã tràng, mọi người cứ tự nhiên.”.



Nói xong hắn định chuồn luôn, ai ngờ Bạch Hiểu Phong đột nhiên hỏi: “Ngươi chép xong thơ văn rồi à?”.



Sách La Định toét miệng.



“Không chép cũng được.”. Bạch Hiểu Phong đi đến vỗ vai hắn: “Cùng đi chứ.”.



Sách La Định nhìn trời, lại có chuyện phiền phức rồi, không được mấy ngày yên tĩnh nữa.



Cho dù không cam tâm tình nguyện nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, thà đi giải quyết phiền phức cũng tốt hơn là đi chép sách. Sách La Định bèn đi ra ngoài với Bạch Hiểu Phong, hỏi: “Ngươi định làm gì?”.



“Trước tiên phải biết rõ chân tướng của mọi chuyện đã.”. Bạch Hiểu Phong nói: “Nếu như Vương Húc đã tính toán từ trước, vậy thì người này tâm tư âm trầm ám hại bạn tốt, cần dạy dỗ một trận.”.