Hiểu Phong Thư Quán Bát Quái Sự

Chương 25 : Bản thảo của tử khiêm – số 25

Ngày đăng: 04:24 19/04/20


Tổ hợp có cả Sách La Định và Bạch Hiểu Phong thế này xem ra rất hiếm thấy, cho nên vừa đi ra đường cũng khó tránh khỏi cảnh người ta tới vây xem rồi suy đoán.



Bạch Hiểu Phong nhẹ nhàng khoan khoái đi, vừa nhã nhặn lại không làm mất vẻ tiêu sái, Sách La Định đi cũng rất nhẹ nhàng khoan khoái, dù sao hắn cũng sống trên lưng ngựa, đi đứng đương nhiên sẽ không ẻo lả cẩu thả, nhưng mà cho dù lưng hắn có thẳng đến đâu cũng chẳng thể giấu hết được cảm giác lười nhác lại xen chút bất cần.



Nhưng mà…



Trên lầu cao hai bên đường, trong số các cô nương luôn mồm liên miệng tán thán sao mà Bạch Hiểu Phong lại có thể phong thần tuấn lãng đến thế, cũng có một số người đã quay qua nhìn chằm chằm Sách La Định mà ngẩn ngơ… cứ cảm thấy mỗi hành vi giơ tay nhấc chân của hắn, có một thứ gì đó mà trên người Bạch Hiểu Phong không thể có, một loại khí chất chỉ thuộc về riêng Sách La Định mà thôi.



Sách La Định đương nhiên là không biết chuyện cái tên lưu manh nổi tiếng hoàng thành như hắn, vừa mới lượn một vòng trên đường đã có cô nương vì hắn mà mặt đỏ tim đập rồi, hắn chỉ mải ngáp mà thôi.



Thấy sắp đến khách điếm Vương Húc kia trọ đến nơi rồi, Sách La Định buồn bực hỏi Bạch Hiểu Phong: “Ngươi định làm gì?”.



Bạch Hiểu Phong khẽ mỉm cười: “Đúng lúc đi ngang qua.”.



Khóe miệng Sách La Định méo một cái.



Cho nên, Bạch Hiểu Phong “ngẫu nhiên đi ngang” qua trà lâu đang cá cược đến là náo nhiệt, mà “tiện thể” cược Thạch Minh Lượng đậu hạng nhất kỳ thì, lại còn rất lơ đãng hỏi thêm một câu “Vương Húc là ai vậy?”, sau đó mới cùng Sách La Định đến tửu lâu đối diện uống rượu.



Vừa đến chiều, cả con phố Đông Hoa đều oanh động.



Bạch Hiểu Phong chi rất nhiều tiền để cá Thạch Minh Lượng thắng, nói là hắn nhất định sẽ đậu Trạng Nguyên, còn tỏ vẻ chưa từng nghe qua tên Vương Húc.



Tin đồn này một truyền mười, mười truyền trăm, các xới cá cược rối rít biến đổi, tỷ số mua Thạch Minh Lượng nhanh chóng vươn vị trí đầu bảng, ngược lại về Vương Húc, lại bắt đầu có người hỏi hắn là ai vậy? Có phải là mua danh chuộc tiếng không?



Sách La Định uống chút rượu, hơi khó hiểu nhìn Bạch Hiểu Phong đang rất thản nhiên mà tự đắc trước mặt mình: “Ngươi không sợ Thạch Minh Lượng thi hỏng, phá sạch một đời anh danh của ngươi à?”.



Bạch Hiểu Phong hơi nhún mai: “Thạch Minh Lượng mới là người có tài năng thực sự, trước tiên chưa cần bàn đến chuyện nhân cách của ai thế nào, chỉ trong kỳ thi này, ta không cảm thấy có người nào lại có thể thắng được hắn.”.



Sách La Định thấy hắn bình tĩnh như vậy, luôn cảm thấy hắn nhất định đang có âm mưu gì đó.



Chờ đến khi hai người ăn uống no đủ rồi, lời đồn bên ngoài cũng bắt đầu thay đổi rồi, thổi từ việc Bạch Hiểu Phong không quen Vương Húc thành Bạch Hiểu Phong không thèm để ý đến Vương Húc.



Sách La Định cầm tăm xỉa răng, Bạch Hiểu Phong liền hỏi hắn: “Ăn no rồi chứ?”.



“No rồi.”. Sách La Định gật đầu.



“Tốt lắm, về thôi.”. Bạch Hiểu Phong trả tiền, xoay người trở về thư quán Hiểu Phong, Sách La Định ngửa mặt tính một chút – Ngoại trừ việc ra ngoài ăn chực một bữa ra thì chẳng phải làm gì khác.



Sau khi hai người về đến thư quán, Bạch Hiểu Phong lóe cái đã biến mất tăm, Sách La Định liền bị mọi người vây lại, rối rít hỏi Bạch phu tử đã làm gì rồi.



Sách La Định suy nghĩ một lúc lâu, trừ ăn cơm và cá cược ra thì thực sự chẳng làm chuyện gì lớn.



Trình Tử Khiêm nhìn chằm chằm Sách La Định xem hắn có cố ý giấu giếm không, phiền phức đến độ Sách La Định phải chạy về phòng chép sách, trong lòng thầm nghĩ dù sao thì cũng cơm no rượu say rồi, nhanh chép cho xong rồi còn đi ngủ.



***



Hiếm khi Sách La Định nghiêm túc như vậy, đang chép đến hăng hái thì lại nghe thấy có tiếng gõ cửa.



“Ai vậy?”. Sách La Định thầm nghĩ, nếu là Trình Tử Khiêm thì sẽ dùng nghiên mực ném hắn bay luôn.
“Chiêu này đúng là hiệu nghiệm.”. Sách La Định khoanh tay tán thán với Trình Tử Khiêm đang viết nhoay nhoáy bên cạnh: “Trong lòng Bạch Hiểu Phong đúng là lắm kế.”.



“Đương nhiên, dù gì người ta cũng là Đại tài tử đệ nhất hoàng triều mà.”. Trình Tử Khiêm ngừng bút: “Hắn nói Thạch Minh Lượng có tài năng thực sự thì thư sinh kia sao có thể kém được.”.



Lúc này Bạch Hiểu Phong cũng đã về, sau lưng còn có hai công công đi theo, mang theo một tấm biển được che bằng lụa vàng, vừa nhìn cũng biết là Ngự ban.



Vào đến Thư quán, số người vây xem bên ngoài đã có đến ba tầng trong ba tầng ngoài rồi, mọi người đều nói lần này thư quán Hiểu Phong quá uy phong, lần đầu tiên tham dự thi đã giành được hạng nhất rồi.



Mà đi theo bên cạnh Bạch Hiểu Phong còn có đại thái giám bên người Hoàng thượng nữa.



Đại thái giám vào phòng cái là tuyên chỉ luôn, thật ra cũng chẳng phải thánh chỉ gì, chỉ là một số lời Hoàng thượng tán dương và khích lệ Thạch Minh Lượng. Có vẻ như Hoàng thượng xem xong bài thi của hắn thì cực kỳ tán thưởng, khen ngợi Thạch Minh Lượng không phải nhân tài bình thường, lại còn nói hoàng triều cuối cùng cũng đã xuất hiện một Bạch Hiểu Phong thứ hai rồi, rất đáng mừng, cho nên tự mình đề tặng hắn tấm biển – Giang Nam Đệ Nhất Tài Tử, đưa tới để Thạch Minh Lượng treo trong thư phòng của mình, lại còn ban thưởng thêm rất nhiều thứ khác.



Sách La Định sờ cằm lắc đầu, nhìn Trình Tử Khiêm ở bên cạnh đang mím môi cười xấu xa: “Hoàng thượng đúng là chỉ sợ thiên hạ bất loạn.”.



“Đây gọi là kích thích, ngươi cũng biết trong cung nhàm chán thế nào rồi mà.”. Trình Tử Khiêm nói xong thì hớn hở bỏ đi.



Hôm đó, mọi người đến Túy Tên Lâu ăn mừng, đám tài tử giai nhân thường ngày tư văn nhã nhặn này, chẳng biết có phải là chơi chung với Sách La Định quá lâu không mà ngay cả việc uống rượu vung quyền cũng học được cả rồi, cả đám cứ thế điên loạn đến tận nửa đêm.



Cho đến khi tận hứng rồi trở về thư quán, có một gia đinh đưa đến cho Thạch Minh Lượng một lá thư, nói: “Ban nãy có một thư sinh đến tìm ngươi, nghe nói ngươi không ở đây, hắn bảo hắn chờ ngươi ở khách điếm.”.



Tâm trạng vốn dĩ cực kỳ tốt của Thạch Minh Lượng nháy mắt cái đã xẹp xuống luôn rồi, thở dài đi về phòng mình.



Hiểu Phong nhìn Sách La Định một cái, nháy mắt.



Sách La Định ngửa mặt làm như không thấy, Bạch Hiểu Phong im lặng mà lắc đầu.



Vốn dĩ Sách La Định muốn đi ngủ sớm, chuyện này vốn cũng chẳng liên quan mấy đến mình, nhưng mà thật bất lực, hắn uống nhiều rượu quá, lúc chạy đến nhà cầu lại nhìn thấy Thạch Minh Lượng một mình đi ra ngoài.



Sách La Định cau mày – Nửa đêm nửa hôm còn ra ngoài một mình à?



Suy nghĩ một lúc lâu, Sách La Định đành bất đắc dĩ, thôi thì cứ đi xem một chút đi, lỡ chẳng may lại xảy ra án mạng nữa. Vừa mới ra đến cửa đã thấy sau lưng có một cái đuôi thật dài.



Sách La Định quay đầu lại liếc mắt nhìn, Trình Tử Khiêm thường bám theo mình thì dễ hiểu rồi, nhưng mà sau lưng còn có cả Hồ Khai, Đường Tinh Trị và Cát Phạm nữa.



Sách La Định cau mày: “Các ngươi không buồn ngủ à? Giữa đêm rồi sao mắt đứa nào đứa nấy đều ráo hoảnh thế.”.



Đường Tinh Trị bảo hắn đừng nói to, cẩn thận không có Thạch Minh Lượng phát hiện bây giờ, rồi nhỏ giọng nói với hắn: “Phu tử bảo chúng ta đi theo, tiện thể kéo Thạch Minh Lượng lại, sẽ có trò hay để xem.”.



Sách La Định nhướng mày – Qủa nhiên là Bạch Hiểu Phong còn có chiêu sau nữa, bỏ đi, đừng dính vào bãi nước đục này thì hơn, cho nên hắn định bỏ đi.



Không ngờ tay hắn đã bị bọn Đường Tinh Trị kéo lại: “Ngươi cũng đi!”.



Sách La Định cau mày: “Sao ta cũng phải đi?”.



“Cùng đi càng đông vui mà.”. Trình Tử Khiêm kéo cổ áo Sách La Định lôi về phía trước: “Lát nữa ngộ nhỡ có yêu ma quỷ quái nào đó nhảy ra, ngươi chống đỡ cho bọn ta chạy trước.”.



Sách La Định nhìn trời – Bởi vậy mới nói, nói chuyện nghĩa khí với thư sinh chỉ tổ mệt người mà thôi.