Hiểu Phong Thư Quán Bát Quái Sự

Chương 3 : Bản thảo của Tử Khiêm – Số 3

Ngày đăng: 04:24 19/04/20


Xe ngựa của Trình Tử Khiêm dừng lại trước cửa sau của Thư quán Hiểu Phong, vừa mới xuống xe, Trình Tử Khiêm đánh mắt nhìn xung quanh một lượt, thống kê số người chờ Bạch Hiểu Phong ngoài cửa.



Sách La Định vừa mới ngủ một giấc no say trong xe ngựa, cũng lười biếng xuống xe, duỗi người… Có điều, hắn người cao tay dài, lúc duỗi eo vung tay có hơi rộng một chút, va phải tấm biển hiệu treo trên cửa sau…



Không biết Sách La Định bẩm sinh đã có thần lực hay là tấm biển gỗ kia đã mục rồi, đột nhiên lại vang lên một tiếng “rắc”…



Sách La Định nhảy phốc một cái sang bên cạnh, tấm biển lung lay thêm mấy cái rồi rớt “oành” xuống đất, vỡ đôi.



Sách La Định cúi đầu nhìn tấm biển vỡ kia một chút, ngẩng mặt – giẫm một cước lên đó, bước qua, còn tỏ vẻ – không liên quan đến ta!



Trình Tử Khiêm đứng phía sau, lắc đầu, tiếp tục ghi chép – Vừa bước chân vào Thư quán Hiểu Phong, Sách La Định đã đập vỡ biển hiệu.



***



Chẳng bao lâu, chuyện này lại làm mưa làm gió cả thành…



“Nghe chưa? Sách La Định thật đáng sợ, vừa mới vàoThư quánđã đập vỡ biển hiệu rồi đó.”.



“Chắc là hắn muốn phủ đầu Bạch Hiểu Phong đấy mà!”.



“Nghe nói còn giẫm lên nữa.”.



“Ai da, tên man rợ này thật càn rỡ quá!”.



***



Sách La Định nghênh ngang từ cửa sau bước vào Thư quán Hiểu Phong, trước mắt hắn lập tức xuất hiện một cái sân. Sân viện khá lớn, lát đường bằng đá trắng, hai bên được lát đá vôi, trồng các loại hoa lá cổ thụ, còn nuôi thêm mấy con khổng tước trắng, nhìn khá thanh nhã.



Sách La Định cảm thấy phong cảnh này không tồi, đi thêm bước lại nhìn thấy một con chó rất đẹp, bộ lông dài trắng muốt phủ xuống tận bụng, đang nằm lim dim dưới gốc cây Hòe.



Sách La Định rẽ đến trước mặt nó, chó ta ngẩng đầu lên nhìn hắn, vẫy vẫy cái đuôi.



Sách La Định ngồi xổm xuống, vuốt ve cổ nó, thấy nó ngoan ngoãn thì cũng cười. Chợt hắn lại cảm thấy có ánh mắt nhìn mình chằm chằm… bèn ngẩng đầu lên xem.



Hai bên đường đá là những bậc thang bạch ngọc, phía trên bậc thang có một hàng lan can sơn đỏ được trạm trổ hoa văn. Cứ cách mười bước lại có một cột đá màu đen kỳ lạ, khắc hình núi mây, thành quách, khói sóng, chim muông… nhìn rất hoa mỹ mà không tục khí chút nào.



Lúc này, ở bên cạnh cột đá có một thân ảnh màu trắng đang đứng.



Sách La Định nhìn lướt từ dưới lên, hài thêu hoa màu trắng, làn váy hoa sen được đính viền chỉ bạc, đai lưng màu vàng nhạt cùng ngoại sam, mái tóc đen dài được buộc gọn gàng ở một bên… Là một cô nương có thân hình lả lướt.



Nhìn đến gương mặt, cằm thon gọn, má lúm đồng tiền, đôi mắt to tròn đang tò mò đánh giá hắn, quả thật rất đẹp.



“Hiểu Nguyệt cô nương.”. Trình Tử Khiêm từ sau đi đến, chào cô nương kia.



Sách La Định hơi nhíu mày – Đây chính là tiểu muội của Bạch Hiểu Phong sao? Nhìn chẳng giống mấy.



Bạch Hiểu Nguyện nhảy xuống đường đá, động tác khá nhanh nhẹn. Nàng đi thẳng đến chỗ Sách La Định, quan sát trên dưới hắn một lượt, nói:



“Đứng lên ta nhìn chút.”.



Sách La Định ngẩn người đứng lên:



“Ừm…” Bạch Hiểu Nguyệt ngẩng mặt nhìn Sách La Định cao hơn mình rất nhiều, nói: “Tóc có chút rối, y phục tùy tiện, giày cũng dính chút bụi…”.



Sách La Định giật khóe miệng, quả nhiên là người nhà, phong cách giống hệt Bạch Hiểu Phong.



“Này, ta tên là Bạch Hiểu Nguyệt, ngươi cũng có thể gọi là Hiểu Nguyệt phu tử, hôm nay ta phụ trách dạy ngươi lễ nghi cũng một số kiến thức căn bản.”. Bạch Hiểu Nguyệt rất ra dáng phu tử, chắp tay sau lưng lượn quanh Sách La Định: “Ta không cần biết ngươi là tướng quân hay cao thủ gì, tóm lại ngươi đã vào cửa nhà ta là phải nghe lời dạy dỗ của phu tử ta đây, ta dạy ngươi cái gì, ngươi nhất định phải ghi nhớ, hơn nữa còn phải hiếu học. Nhớ thật kỹ, nếu không ngươi nhất định bị phạt, biết chưa?”.



Trình Tử Khiêm thấy sắc mặt Sách La Định càng lúc càng tệ, nhanh chóng nháy mắt với hắn - Phải tỉnh táo, đây là một cô nương đó! Hảo nam bất đấu nữ!



Sách La Định hít thật sâu bình ổn hô hấp, tự nhủ mình đừng có chấp nhặt với nha đầu này!
Bạch Hiểu Nguyệt khẽ cười:



“Hoàng thượng nói, ta có thể quyết định chuyện khi nào ngươi có thể rời khỏi Thư quán Hiểu Phong!”



Sách La Định sửng sốt.



“Nếu ngươi ngoan ngoãn học lễ nghi, học xong ta sẽ thả ngươi về, nghe nói gần đây ở biên quan có mấy đám thổ phỉ, Hoàng thượng cũng định phái ngươi mang quân đi tiêu diệt.”.



Sách La Định vừa mới nghe đến đây, hai mắt đã sáng rực lên rồi.



“Nhưng mà, Hoàng thượng cũng nói, nếu như ngươi không chịu nghe lời, cố tình sinh sự.”. Bạch Hiểu Nguyệt thoáng nheo mắt lại: “Sẽ bắt ngươi phải đọc sách viết chữ ở Thư quán Hiểu Phong này cả đời, phái người khác làm tướng quân đi trừ phiến loạn.”.



Sách La Định sửng sốt hồi lâu, chỉ mũi mình hỏi:



“Nàng đang uy hiếp ta?”.



“Đúng vậy!”. Bạch Hiểu Nguyệt hai tay chống nạnh, ngẩng mặt lên: “Sau này ngươi phải nghe lời bản phu tử, phải tôn sư trọng đạo, hiểu chưa?”.



Sách La Định nghiến răng nghiến lợi một lúc lâu, nhưng mà hắn cũng tính toán thiệt hơn, chuyện đánh giặc vẫn quan trọng nên rất bất mãn mà phun ra một câu: “Coi như nàng giỏi, gia đây nhịn!”.



“Cái gì?”. Bạch Hiểu Nguyệt nhướng cao đôi hàng lông mày thật đẹp: “Phu tử hỏi ngươi, ngươi có nghe hay không?”.



“Nghe rồi!”. Sách La Định miễn cưỡng cười, nói: “Hiểu Nguyệt phu tử!”.



Bạch Hiểu Nguyệt có vẻ rất hài lòng, gật đầu một cái, đưa tay xoa đầu con mèo béo đang nằm trên tháp trúc.



Sách La Định nhìn nàng:



“Tại sao nàng còn chưa đi?”.



Bạch Hiểu Nguyệt nhướng mày, nói:



“Tại sao ta lại phải đi? Ngươi mau thay đồ theo ta đến thư phòng viết văn!”.



“Vậy thì.”. Sách La Định làm động tác cởi đồ, nói: “Ta thay đồ mà Đại tiểu thư cũng muốn nhìn sao?”.



Bạch Hiểu Nguyệt che mắt nói:



“Đáng sợ quá nha!”.



Nhưng mà, nói xong nàng vẫn không đi, bỏ hai tay xuống, chống eo, khẽ mỉm cười:



“Ngươi dám cởi thì bản cô nương cũng dám nhìn, ngươi so với đám thư sinh gầy gò ốm yếu kia còn đẹp hơn nhiều!”.



Sách La Định run lên một cái.



Bạch Hiểu Nguyệt ôm con mèo mập ngồi lên tháp, cười tủm tỉm nhìn hắn, chân mày cong lên, hai bên má cũng xuất hiện hai đường lê qua nho nhỏ rất đẹp.



Sách La Định lầm bầm một câu:



“Nha đầu điên, mặt thật quá dày!”. Nói xong, vào phòng thay y phục.



Bạch Hiểu Nguyệt mỉm cười đắc ý, lướt mắt qua cửa phòng đang đóng lại, sờ sờ đầu mèo hoa:



“Thì ra là một tên ngoài cứng trong mềm lại hay xấu hổ.”.



Vừa nói xong, từ trong nhà lại truyền ra tiếng quát của Sách La Định:



“Con mẹ nó, tên nào đó mang ngay cho lão tử một đôi giày sạch đến đây!”