Hiểu Phong Thư Quán Bát Quái Sự

Chương 31 : Bản thảo của tử khiêm – số 31

Ngày đăng: 04:24 19/04/20


Tử Khiêm chuẩn bị đầy đủ tinh thần để chờ xem Hoàng hậu và Lệ phi so chiêu, lại không ngờ hai tỷ muội này lại rất hòa thuận…



Sách La Định nhìn Trình Tử Khiêm ở bên cạnh vẻ mặt đen thui, khó nghĩ đến độ cán bút cũng cắn nát, dở khóc dở cười nói: “Ngươi chuyển sang làm gấu trúc rồi à? Cây bút lông bằng tre này ăn ngon lắm sao?”.



Tử Khiêm liếc hắn một cái, tràn đầy oán niệm…



Sách La Định ngậm nem cuốn khó hiểu nhìn hắn…



“Không có lý nào!”. Tử Khiêm nhai cắn đầu bút nói: “Chẳng lẽ Lệ phi cứ thỏa hiệp như vậy sao? Không thể nào.”.



Sách La Định cũng chẳng thèm để ý đến hắn, mình cứ ăn đi còn hơn…



Còn đang ăn lại thấy một thị vệ chạy vào, đến sau lưng Hoàng thượng rỉ tai mấy câu…



Sách La Định liếc mắt nhìn, hắn biết thị vệ kia… là một thị vệ bên cạnh hoàng đế, rất có năng lực…



Lại thấy sau khi Hoàng thượng nghe xong, nụ cười trên mặt cũng tắt, phẩy tay một cái, hình như bảo hắn lui ra, sau đó tiếp tục từ tốn uống rượu nói chuyện với Sầm Vạn Phong…



Một trong những công việc chủ yếu của văn võ bá quan chính là quan sát sắc mặt, mà người được quan sát đương nhiên chính là hoàng đế rồi, biểu hiện lúc này của Hoàng thượng cho thấy rất rõ – Có chuyện xảy ra…



Tử Khiêm đương nhiên là một người nhạy bén nhất, hỏi Sách La Định: “Thị vệ kia tên là Tằng Tín đúng không? Nửa tháng trước được phái ra ngoài, chẳng biết đi điều tra cái gì nữa…”.



“Ngươi quan tâm nhiều thế làm cái gì, cẩn thận chết sớm.”. Sách La Định không quên nhắc nhở hắn.



“Hai ngày trước người này có đến thư quán.”. Hiểu Nguyệt đột nhiên nói.



Sách La Định cùng Trình Tử Khiêm cũng hơi sững sờ, cùng nhau nhìn về phía Bạch Hiểu Nguyệt: “Nàng chắc chắn chứ?”.



“Đúng vậy.”. Hiểu Nguyệt tiến tới: “Ta thấy hắn đi qua đi lại ở gần Thư quán, sau đó thì bỏ đi.”.



“Đến Thư quán sao?”. Tử Khiêm nheo mắt lại: “Hắn đang theo dõi ai hay là có mục đích gì?”.



Hiểu Nguyệt suy nghĩ một chút: “Lúc đầu ta còn tưởng hắn là một trong những người thầm mến Nguyệt Như tỷ tỷ, nên mới phấp phỏng đứng ngoài cửa chỉ mong nhìn thấy tỷ ấy một lần, nhưng mà hắn lại hơi khác so với những người khác.”.



“Không giống chỗ nào?”. Ban nãy Tử Khiêm không được xem kịch hay đã bị đả kích không nhẹ, lần này lại phát hiện ra đầu mối mới, lập tức hồi sinh luôn.



“Thì có chút không giống hoa si, mà hơi lén lút.”.



“Lén lút sao?”. Sách La Định cau mày: “Đây là cao thủ đại nội, không có nhiều khả năng hắn có ý đồ gì đó với Tam công chúa lắm… Chẳng lẽ là do Hoàng thượng bố trí sao?”.



“Canh chừng Tam công chúa sao?”. Tử Khiêm kinh ngạc: “Vì sao?”.



“Ừm…”. Sách La Định suy nghĩ một chút: “Có lẽ vì muốn bảo vệ an toàn cho nàng ta.”.



“Có người muốn làm hại nàng sao?”. Máu hóng hớt của Tử Khiêm lại tuôn trào, nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ… là Hoàng hậu và Lệ phi đã không làm thì thôi, làm là làm tới bến, muốn vĩnh tuyệt hậu hoạn à?”.



Sách La Định liếc hắn một cái: “Ngươi điên à, sao có thể.”.



“Vậy thì vì sao?”. Tử Khiêm cảm thấy chuyện này cần phải điều tra một chút, cầm bút ôm bản thảo chạy ra ngoài.



Hiểu Nguyệt nhìn Tử Khiêm vừa đi ra ngoài một chút, hỏi Sách La Định: “Liệu đại ca có bị nguy hiểm không?”.



Sách La Định suy nghĩ một chút, gọi một hắc y nhân đến, rỉ tai với hắn mấy câu, người kia gật đầu một cái rồi rời khỏi.
Sách La Định luyện đao một vòng rồi, sau khi hạ đao thì nhấc chân đạp chuôi đao một cái… đao kia ý như một tia chớp mà bay thẳng về trên giá.



“Tiểu vương sao không luyện vài đường đi?”. Sách La Định cũng không quay đầu lại, đi đến cạnh giếng vừa rửa mặt vừa hỏi.



Sầm Miễn sờ đầu, đi vào: “Sách tướng quân công phu thật tốt, ta cũng không muốn tự làm xấu mình, lại không có thiên phú gì.”.



“Chẳng phải mọi người vẫn bảo ngươi văn võ toàn tài sao, việc gì phải khiêm tốn.”. Sách La Định lau mặt, tinh thần thoải mái.



Sầm Miễn cảm thấy Sách La Định nói chuyện thoải mái, cũng không phải hạng người thích khoe khoang giả dối, nếu muốn giao du với hắn cần phải rất cố gắng mới được.



Sách La Định luyện công xong cái là chạy ngay đến trù phòng, Sầm Miễn cũng tò mò đi theo, vừa đến trù phòng đã nghe thấy có giọng nói truyền đến.



“Tiểu thư, cô bị thương thì đừng có làm nữa, nếu để quản gia biết ta sẽ bị mắng chết đó!”.



“Ngươi không nói thì ai biết chứ.”.



Giọng nói của Bạch Hiểu Nguyệt vừa mới truyền tới, Sách La Định liền cau mày…



Mọi người chỉ thấy Bạch Hiểu Nguyệt một chân lò cò dưới đất, cái chân bị thương thì được đặt trên một cái ghế mây, đang đứng trước bếp lò mà nấu mỳ.



Sầm Mĩnh thực sự giật mình – Không phải Bạch Hiểu Nguyệt là thiên kim nhà Tể tướng à? Sao sáng sớm đã dậy nấu mỳ rồi?



Sách La Định đi vào trù phòng.



Đúng lúc Hiểu Nguyệt đã vớt mỳ ra rồi.



“Chân đã bị như vậy thì đừng có dậy nấy mỳ nữa.”. Sách La Định đến bên cạnh nàng nhìn một tô mỳ đầy thịt bò, cảm thấy rất khó xử. Thực ra thì ban nãy hắn định tới trù phòng tự mình nấu tô mỳ ăn, dù sao thì đại nương trù phòng cũng làm rất nhiều thịt bò đông lạnh, không ngờ được Bạch Hiểu Nguyệt chân đã bị như vậy mà còn bò dậy nấu mỳ nữa.



“Đâu thể cứ nằm yên trên giường bất động được.”. Hiểu Nguyệt bỏ chân khỏi ghế mây, Sách La Định vội vàng đỡ lấy nàng.



“Lát nữa ta còn muốn đi học nữa!”. Hiểu Nguyệt liếc hắn một cái: “Còn nữa, khóa học lễ nghi buổi chiều của ngươi cũng không thoát được đâu!”.



Sách La Định nhìn trời: “Nàng cẩn thận què rồi chẳng ai thèm cưới đâu.”.



Hiểu Nguyệt vịn bàn ngồi xuống, Sách La Định nhanh chóng bưng mì qua ăn, còn hỏi Hiểu Nguyệt: “Nàng ăn cái gì?”.



“Ta ăn bánh bao chiên.”.



Sách La Định cấm ngữ: “Ăn xong mỳ rồi sẽ đi mua cho nàng.”.



“Phải còn nóng, có cả canh xương nữa.”.



“Biết rồi.”. Sách La Định vừa húp mì sùm sụp vừa đồng ý.



Sầm Miễn ngồi xuống cạnh một cái bàn, cầm bánh bao nha hoàn đưa cho mà cũng không dám chen vào nói một câu. Đôi này thật là… Bạch Hiểu Nguyệt là đại gia khuê tú, Sách La Định lại là một võ tướng thô lỗ, hai người ở cùng nhau ngược lại xứng đôi vô cùng…



Lúc này, Trình Tử Khiêm ôm một đống sách chạy từ ngoài vài, hiếm khi thấy hắn chạy miết như thế…



“Tin đồn cực lớn!”. Trình Tử Khiêm ngồi xuống, rống lên với Sách La Định đã ăn mỳ xong rồi, đang uống nước: “Công tử nhà Thượng thư bị người ta cướp sắc rồi!”.



“Phụt…”. Không phụ sự mong đợi của mọi người, Sách La Định phun cho Trình Tử Khiêm đầy một mặt nước.